Chương trước
Chương sau
Đây chính là câu chết người nhất.
Nói cách khác, bề ngoài thì dường như Tạ Linh Ngọc đã có được ba mươi phần trăm cổ phần.
Tuy nhiên, cô đã mất đi quyền lên tiếng trong Tạ gia.
Còn bác cả Tạ gia chỉ với một câu nói đã có thể tước đi quyền phân chia cổ phần từ trong tay cô.
Vốn đây là công ty của Tạ Linh Ngọc mà!
Hơn nữa, giá trị công ty của Tạ Linh Ngọc không chỉ là mười triệu, mà ít nhất là hai mươi triệu!
Từ bỏ một công ty lớn như vậy, nhưng cuối cùng chẳng có gì cả!
Điều khoản này rõ ràng chính là điều khoản chí mạng!
Sắc mặt Tạ Linh Ngọc dần trở nên khó coi.
Chỉ là trước khi cô kịp nói gì, bác cả đã mở lời hỏi trước: “Mọi người có vấn đề gì không?”
"Không!"
"Cơ bản không có vấn đề gì!"
Mọi người đều đồng ý.
Bác cười nhẹ rồi định trực tiếp đưa ra quyết định.
Chu Dương lúc này mới nói: "Khoan đã, tôi có một câu hỏi."
"Cậu? Cậu là cái gì?"
"Đúng vậy, cậu hoàn toàn không phải người của Tạ gia, ai cho cậu xuất hiện ở đây?"
"Có mặt ở đây đã đành, lại còn dám khua chân múa tay nữa, mau cút ra ngoài cho tôi!”
Chu Dương vừa mới lên tiếng, trước khi kịp nói ra câu hỏi của mình, thì đã bị mắng té tát.
Anh không phản bác, chỉ lặng yên mỉm cười, đợi mọi người chửi xong.
“Chửi xong chưa?”, Chu Dương nhìn chung quanh hỏi.
"Mẹ kiếp, có biết mất mặt hay không đây!"
"Phải đó, ông đây còn chưa mắng xong đấy! Mau cút ngoài đi, nếu không tôi mắng cho chết luôn!"
Anh mới nói ba chữ thì lại bị người ta tiếp tục mắng nhiếc.
Chu Dương vẫn không phản kháng, rất lâu sau mới hỏi lại: "Lần này mắng xong chưa?"
Mọi người muốn tiếp tục chửi bới, nhưng bác cả đã đưa tay ra trấn áp tiếng nói của mọi người.
Cứ để Chu Dương tiếp tục gây hấn tiếp hoàn toàn không được việc gì cả.
Điều quan trọng hơn là giải quyết vấn đề.
Hơn nữa, ông ta cũng không để ý Chu Dương sẽ nói cái gì, dù sao đây là sân nhà của ông ta!
"Cậu nói xem, cậu có câu hỏi gì?"
Người bác nhìn Chu Dương hỏi với thái độ khinh thường và trịch thượng.
"Vấn đề không quá lớn, nhưng mà, cá nhân tôi cho rằng Tạ Linh Ngọc mới là người góp công lớn nhất trong việc hình thành Tạ gia, chứ không phải bác cả là ông!"
"Công ty của Tạ Linh Ngọc từ lâu đã có giá trị hơn hai mươi triệu, còn ông chỉ góp mười triệu. Dựa vào đâu mà ông lại trở thành gia chủ của Tạ gia vậy?"
"Làm theo điều lệ mà ông đưa ra không vấn đề gì, chỉ có điều, gia chủ phải là tạ Linh Ngọc”.
Chu Dương dửng dưng nói
Biểu hiện của anh không ti tiện cũng không khoa trương.
Công bằng mà nói, yêu cầu này của anh không hề quá đáng chút nào.
Việc phân chia cổ phần tùy thuộc vào các người!
Mọi thứ đều tùy các người đặt ra!
Chỉ là luận công lao lớn nhỏ thì Tạ Linh Ngọc sẽ trở thành gia chủ dựa trêи tất cả các quy tắc mà các người đưa ra, như thế có quá đáng không?
Nếu quy định này đủ công bằng, không phải ai cũng có thể lên làm gia chủ hay sao?
Chẳng phải ai đưa ra nhiều tiền nhất thì người đó lên làm gia chủ được sao?
Sắc mặt bác cả hơi thay đổi
Chu Dương thành công đánh vào chỗ đau của ông ta.
Nói quá đúng rồi! Ông ta căn bản không biết phải phản bác lại thế nào!
Vì quy định này hoàn toàn không công bằng!
Nhưng sắc mặt ông ta chỉ thay đổi một chút mà thôi.
Bởi vì ông ta biết rằng cho dù Chu Dương tình cờ chỉ ra cốt lõi của vấn đề thì cũng không thành vấn đề.
"Được rồi, ý kiến của cậu đã nói xong, cậu có thể đi được rồi. Đây là cuộc họp nội bộ của Tạ gia chúng tôi, cậu không có quyền can thiệp vào”.
"Tôi đã nể mặt cậu quá đủ rồi, để cậu nói ra vấn đề trong lòng. Chắc là cậu không có chỗ nào cảm thấy chưa đủ nữa chứ?”
"Đối với câu hỏi cậu đưa ra, chúng tôi cũng sẽ xem xét cẩn thận."
Một sự chế nhạo thoáng qua trêи khuôn mặt của người bác.
Cho dù cậu chỉ ra cốt lõi của vấn đề thì đã sao chứ?
Ông đây lại không phải chỉ cần một câu là có thể khiến cậu biến ngay sao?
Không có thực lực, cho dù cậu có không cam tâm tình nguyện thì đã sao nào?
Sắc mặt Tạ Linh Ngọc cũng thay đổi.
Lúc này, cô nhận ra rằng người bác, thậm chí cả Tạ gia đều đang coi cô như một kẻ ngốc.
Bữa tiệc gia đình này không quá là một buổi họp mặt gia đình để thành lập Tạ gia.
Nói đúng hơn, đó là một cuộc họp cướp bóc của Tạ gia để mổ xẻ tài sản của công ty Tạ Linh Ngọc.
Chỉ có Chu Dương đứng ra bênh vực cô, bây giờ Chu Dương lại sắp bị đuổi đi!
Cô không chỉ nhìn Chu Dương vẻ mặt căng thẳng, lúc này Chu Dương còn có thể bảo vệ được cô sao?
“Ồ, tôi không phải người nhà họ Tạ đúng không?”, Chu Dương hờ hững nhún vai, trêи mặt còn mang theo nụ cười nhạt: “Muốn đuổi tôi đi phải không?”
“Được rồi, không thành vấn đề, mấy người tự mình chơi với nhau đi. Chúng ta đi thôi vợ”, Chu Dương nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tạ Linh Ngọc định đi ra ngoài.
Tạ Linh Ngọc không có phản ứng, theo bản năng đi theo Chu Dương ra bên ngoài.
Điều này khiến cho tất cả mọi người trong Tạ gia đều rối lên.
Chu Dương có thể đi, nhưng Tạ Linh Ngọc phải ở lại!
Cuộc họp hôm nay, nói trắng ra là để chia tài sản của Tạ Linh Ngọc, nếu Tạ Linh Ngọc đi rồi thì sẽ chia cho ai được?
"Đứng lại cho tôi!"
Lúc này, một tiếng quát sắc bén vang lên.
Giọng nói đầy uy lực.
Hống hách.
Không cần phải nghi ngờ gì nữa.
Nghe giọng điệu căn bản không coi Chu Dương ra gì, hoàn toàn coi Chu Dương như một kẻ vô dụng, một kẻ thấp kém mới có thể phát ra âm thanh như vậy.
Quay đầu lại nhìn.
Hóa ra là bà Tạ.
Mụ đàn bà không có não này.
"Chu Dương, tên phế vật như mày muốn làm gì! Mày muốn đi thì cứ đi đi, tại sao muốn đưa theo Linh Ngọc theo? Từ nay về sau, mày không có quan hệ gì với Linh Ngọc nữa!"
Bà Tạ vênh váo nói.
Sau một lúc ngẩn ra, người của Tạ gia lần lượt giơ ngón tay cái lên với bà ta.
Ngầu quá xá!
Mụ già thật là quá tuyệt vời!
Trước đó họ đã biết rằng bà Tạ một người đần độn, nếu không thì những người họ hàng này đã không lừa bà ta rất nhiều lần, vừa cắp vừa mượn từ nhà bà ta không ít đồ, mà quan hệ của bà ta với đám bà con này vẫn tốt như thế.
Nhưng bây giờ, họ mới biết rằng bà Tạ ngu dốt đến mức nào.
Thật sự đã khiến họ có cái nhìn hoàn toàn khác.
Nếu biết sớm hơn, trước đây lẽ ra họ phải lừa bà ta nhiều tiền hơn.
Với một người như bà ta, nếu bà ta có một triệu, bạn lừa bà ta mất tám trăm rồi khen bà ta một câu thật ngầu, đoán chừng bà ta sẽ phải vui rất lâu và sẽ không bao giờ tìm bạn để đòi lại số tiền tám trăm kia.
Lúc này, mọi người trong Tạ gia mới bắt đầu hối hận.
Hối hận vì trước đây đã bắt nạt bà Tạ quá ít.
Bây giờ họ đang phân chia tài sản của con gái ta bà một cách công khai và trung thực, họ nghĩ rằng bà Tạ cũng sẽ tranh luận mấy câu, nhưng không ngờ bà ta đã đứng dậy và kêu Chu Dương đứng lại!
“Thím hai, thím cố lên tí nữa, khiến cho cái tên Chu Dương thối tha không sợ mất mặt đó cút thẳng khỏi Tạ gia”, có người thêm dầu vào lửa kϊƈɦ động bà Tạ.
Chẳng mấy chốc, mọi người trong Tạ gia đoàn kết lại và bắt đầu tâng bốc bà Tạ: "Thím hai, thím thực sự quá là oai phong luôn!”
"Đúng đó đúng đó, quá uy nghiêm, phong thái của thím thật giống như một phu nhân của gia tộc lớn!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.