Chương trước
Chương sau
Nhìn thấy người đến, không ít người vây xem rối rít tản ra, thậm chí có người còn rời đi, rất rõ ràng, bọn họ ý thức được ở đây sẽ có khả năng xảy ra chuyện gì đó ảnh hưởng đến bọn họ.
Đám người Thái Đầu Đinh nhìn thấy có người đến, vừa nãy còn kêu thảm thiết, một giây sau toàn bộ lập tức im lặng, rất rõ ràng, bọn họ cũng vô cùng sợ người đến, không dám làm bất kỳ điều gì khiến người đến không thoải mái.
Nhìn thấy đám người Thái Đầu Đinh không kêu thảm thiết nữa, lông mày người mới đến hơi giãn ra, nhanh chóng quay đầu nhìn về phía ba người Chu Dương.
“Các người...”
Người đến đang chuẩn bị dạy dỗ một trận, nhưng khi ông ta nhìn thấy Trần Thế Hào, rõ ràng hơi sửng sốt.
“Trần Thế Hào, sao ông lại tới đây?”
Người đến tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên, nhưng rõ ràng ông ta quen biết Trần Thế Hào, lập tức khẽ nở nụ cười, vẻ mặt cũng không nghiêm túc như vừa nãy nữa, mà ngược lại giống như gặp được bạn cũ, nhiệt tình bước lên trước hai bước, đi thẳng tới trước mặt Trần Thế Hào.
Trần Thế Hào nhìn thấy đối phương, dường như cũng không ngạc nhiên lắm.
“Ông Tiết, ông vẫn còn ở đây à, chẳng lẽ định ở lại đây cả đời sao?”
Trần Thế Hào cười trêu ghẹo.
“Ông Trần, mọi người đây là?”
Ông Tiết liếc nhìn ba người Trần Thế Hào, sau đó lại liếc sang đám người Thái Đầu Đinh, vẻ mặt đã trở nên vô cùng nghiêm túc.
“Thái Đầu Đinh không làm gì mọi người chứ?”
Ông Tiết trầm giọng nói.
“Không có, chẳng qua là không có mắt, nhưng bọn tôi đã dạy dỗ bọn chúng rồi”.
Trần Thế Hào điềm đạm nói.
“Vậy thì tốt”.
Ông Tiết thở phào nhẹ nhõm, vội vàng kéo cánh tay Trần Thế Hào, dẫn theo Chu Dương và Tôn Liên, cùng đi vào trong văn phòng.
Đám người Thái Đầu Đinh cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn mấy người Chu Dương rời đi.
“Đáng ghét, làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta bị anh ta đánh một trận mà chẳng được lợi ích gì?”
“Thằng nhóc kia biết chút võ thuật đấy, Thái Đầu Đinh, anh ta cũng từng ra tay đánh Thái Hùng thiếu gia đúng không?”
“Chuyện này không thể nào, chúng tôi chưa nghe nói chuyện này, hơn nữa, anh ta đánh Thái Hùng thiếu gia sao có thể bình yên vô sự được chứ?”
...
Mấy bảo vệ rõ ràng không nuốt trôi cục tức này, trong lòng vô cùng phẫn nộ bực bội, muốn lấy lại danh dự.
“Chẳng lẽ tôi lại lừa mọi người? Thái Hùng thiếu gia bị người ta đánh rồi, mọi người cảm thấy anh ta sẽ để người khác biết sao?”
Thái Đầu Đinh quả quyết nói, hắn không ngờ người mà hắn vô tình gặp lại là người đánh Thái Hùng, hơn nữa trông dáng vẻ thì người phía sau lưng Chu Dương có mối quan hệ tốt với ông Tiết ở đây.
Nhưng từ trước đến nay Thái Đầu Đinh không phải người cam chịu thiệt thòi, hôm nay bị Chu Dương đánh, trong lòng hắn đã ghi thù chuốc hận, cho dù trong thời gian ngắn không thể nào gây phiền phức cho Chu Dương, nhưng hắn cũng sẽ ở đằng sau thúc đẩy, để Thái Hùng lợi dụng sức mạnh của Thái gia đi dạy dỗ Chu Dương.
Nhưng chuyện này để sau hãy nói.
...
Chu Dương theo ông Tiết đi vào văn phòng của ông ta.
Mấy người ngồi xuống. Trần Thế Hào vẫn chưa nói gì, ông Tiết đã mở lời trước.
“Ông Trần, có phải ông cảm thấy rất kỳ lạ, Thái Đầu Đinh đó rõ ràng là con sâu làm rầu nồi canh, tại sao tôi không đuổi hắn đi, mặc kệ cho hắn ở đây làm xằng làm bậy?”
Vẻ mặt ông Tiết lạnh ngắt, rõ ràng vô cùng bất lực, nhất là khi nhắc tới Thái Đầu Đinh, ánh mắt ông Tiết tràn đầy căm hận, nhưng nhiều hơn là bất lực và chán chường.
Điều này cũng khiến mấy người Chu Dương bắt đầu nghi ngờ.
Vừa nãy Trần Thế Hào đã giới thiệu quan hệ của ông ấy và ông Tiết một lần.
Ông Tiết này tên đầy đủ là Tiết Đông Lai, bạn học đại học của Trần Thế Hào, cũng là bạn bè mười mấy năm trước Trần Thế Hào gặp lại ở Đông Hải, quan hệ của hai người vô cùng tốt, có thể coi là bạn bè cùng chung chí hướng.
Dù sao Trần Thế Hào cũng đến từ Trần gia ở thủ đô, tuy không phải là gia tộc siêu lớn mạnh, nhưng dù sao Trần gia cũng là gia tộc hạng hai, ở thủ đô không quá khiến người khác chú ý, nhưng đối với một địa phương khác thì có thể sánh với những gia tộc hạng nhất kia.
Trần Thế Hào xuất thân từ Trần gia, đã định trước thứ ông ấy có thể có được và cơ hội nhiều hơn người khác một chút.
Nhưng Tiết Đông Lai thì khác, ông ta chỉ là một người bình thường, đến từ một gia đình bình thường, trêи cả nước có rất nhiều gia đình như vậy.
Cho nên xuất phát điểm của Tiết Đông Lai vô cùng thấp, cơ hội ông ta có thể có được rất ít.
Nhưng cũng may năng lực của Tiết Đông Lai không tệ, ở rất nhiều mặt, thậm chí còn có con mắt tinh tường và biết nhìn xa trông rộng hơn người xuất thân từ Trần gia như Trần Thế Hào.
Sau khi hai người tốt nghiệp đại học, Trần Thế Hào quay về Trần gia, đi theo con đường mà gia tộc đã đề ra, nhưng sau đó vì chuyện với Tôn Liên, Trần Thế Hào rời khỏi Trần gia đến Đông Hải, tính đến nay cũng đã mười mấy năm.
Còn Tiết Đông Lai, sau khi tốt nghiệp đã ở lại thủ đô, hơn nữa còn vào làm việc cho sản nghiệp của gia tộc Chu gia.
Trong mấy năm đầu, biểu hiện của Tiết Đông Lai vô cùng tốt, đạt được sự khen ngợi của rất nhiều đồng nghiệp.
Ông ta cũng lọt vào mắt của những quản lý cấp cao ở Chu gia, điều này giúp ông ta có rất nhiều cơ hội.
Nhưng dù sao Chu gia cũng là một đại gia tộc, còn xí nghiệp Tiết Đông Lai làm lại là xí nghiệp của gia tộc Chu gia, lúc đó Tiết Đông Lai phụ trách một dự án lớn, vốn dĩ ông ta đã đàm phán xong dự án, có thể mang đến cho xí nghiệp đó lợi nhuận hơn mấy tỷ, nhưng cuối cùng lại bị Chu gia cử một người trẻ tuổi đến trực tiếp thay thế.
Tuy công ty có rất nhiều người tỏ ra bất bình cho Tiết Đông Lai, nhưng mọi người đều là người trưởng thành, cũng biết xã hội này chính là như vậy.
Đồng nghiệp của Tiết Đông Lai, thậm chí là lãnh đạo, vì lợi ích của riêng mình, cũng chỉ đành mắt nhắm mắt mở với chuyện này.
Người trẻ tuổi của Chu gia thay thế thành quả của Tiết Đông Lai, vì ngăn chặn Tiết Đông Lai làm lớn chuyện này, nói cách khác là để trừ hậu họa, đã điều động thẳng Tiết Đông Lai từ công ty lúc đầu đến bến cảng Thuấn Thiên ở Đông Hải.
“Trước kia tôi từng trải qua thiệt thòi như vậy, Thái Đầu Đinh kia là người của Thái gia ở Đông Hải, tuy không phải người của nhánh chính, nhưng lại là một người của nhánh phụ, hơn nữa quan hệ của Thái gia và Chu Vỹ Thiên rất tốt, cho nên tôi chỉ có thể mắt nhắm mắt mở với hành vi của bọn họ”.
Tiết Đông Lai bất đắc dĩ nói, trong lời nói đầy bất lực.
Như thể một anh hùng đã đến tuổi già, tuy nhìn thấy vài chuyện vô cùng bất mãn nhưng sớm đã không còn chí khí mạnh mẽ và dũng cảm nữa.
Chu Dương ở một bên yên lặng lắng nghe Tiết Đông Lai nói về những gì ông ta trải qua bao nhiêu năm nay.
Tiết Đông Lai cũng không kiêng dè Chu Dương và Tôn Liên, dù sao thì họ cũng đến cùng Trần Thế Hào, Tiết Đông Lai hoàn toàn tin tưởng Trần Thế Hào.
...
Yên tĩnh!
Tiết Đông Lai nói xong, bầu không khí vô cùng yên tĩnh.
Chu Dương hơi ngạc nhiên, anh không ngờ người đàn ông trung niên này lại trải qua nhiều thăng trầm đến vậy.
Hơn nữa, Tiết Đông Lai này có thực lực, nếu không với xuất thân bình thường của mình thì ông ta cũng sẽ không thể có quan hệ tốt với Trần Thế Hào lúc còn ở đại học, mười mấy năm nay hai người họ vẫn giữ mối quan hệ thân thiết, nếu không có thực lực ông ta càng không thể phát triển tốt ở công ty lúc trước, đến mức người trẻ tuổi nào đó của Chu gia cũng muốn chiếm lấy thành quả của ông ta, còn vì ngăn chặn hậu họa mà điều động ông ta đến Đông Hải, từ đó rời xa thủ đô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.