Chương trước
Chương sau
“Ôi, không ngờ Chu Dương đó nhìn có vẻ không tầm thường, mà cũng lại là một kẻ tự cho mình là siêu phàm, căn bản không biết trời cao đất dày!”
“Đúng vậy, có thể cậu ta còn chẳng biết rõ sự tồn tại của Hứa gia là như thế nào nữa”.
“Người không biết thì không sợ, nghé mới sinh không sợ cọp, cậu ta chính là loại người này”.
“Vậy Tô gia chúng ta phải làm sao, Chu Dương điên nhưng Tô gia chúng ta không thể nào điên cùng cậu ta chứ, nếu Hứa gia phản kϊƈɦ, Tô gia chúng ta căn bản không thể chống đỡ được bao lâu”.
“Đúng vậy, xem ra chúng ta phải tuyên bố với bên ngoài, phủ nhận việc có quan hệ hợp tác với Chu Dương”.
“Gia chủ, ông lên tiếng đi, chúng tôi sẽ theo sự sắp xếp của ông, có lẽ người của những gia tộc khác sẽ hiểu cho chúng ta”.
“Đúng vậy, gia chủ, mau quyết định đi, nói không chừng đến lúc nào đó Hứa gia biết được tin tức, chỉ sợ chúng ta muốn phủi sạch quan hệ cũng không còn kịp nữa”.
...
Trong chốc lát, các vệ sĩ đều bàn luận sôi nổi, ai nấy đều căm phẫn, giống như Chu Dương đã làm chuyện gì kinh thiên động địa, có lỗi với bọn họ, khuôn mặt họ đỏ bừng, tràn đầy tức giận, hận không thể bắt Chu Dương lại dạy dỗ một trận nhớ đời.
“Bố, mọi người…”
Sắc mặt Tô Vỹ cũng đỏ bừng, cậu ta muốn biện hộ cho Chu Dương, nhưng lời vừa đến khóe miệng, nhìn thấy phản ứng của mọi người xung quanh thì lập tức không nói nên lời nữa.
Rất rõ ràng, lúc này Tô Vỹ cũng đã ý thức được.
Đúng là Chu Dương đã nói tiêu diệt Hứa gia.
Nếu không thì vệ sĩ hạng ba Tô Nam Phương và Tô Thế Minh sẽ không vô cớ chửi rủa Chu Dương.
Hơn nữa, theo lời của Tô Thế Minh, đại diện của mười mấy gia tộc lớn nhỏ đều nghe thấy, Tôn Càn Khôn của Tôn gia, Đinh Chính Nghĩa của Đinh gia đều có mặt, lời đã nói dĩ nhiên không thể nào là giả, cũng sẽ không có nhiều gia tộc cùng đồng lòng vu oan cho Chu Dương.
Điều này khiến Tô Vỹ khá khó chịu và bức bối.
Trong ấn tượng của cậu ta, Chu Dương tuyệt đối không phải một người ngông cuồng như vậy.
Mặc dù lúc ở Tương Tây, Chu Dương biểu hiện vẻ không sợ trời không sợ đất, nhưng đều dựa trêи cơ sở anh có sức khống chế tuyệt đối với sự việc.
Bây giờ, Chu Dương đối diện với gia tộc ẩn dật Hứa gia, chỉ một Hứa gia đã mạnh hơn rất nhiều so với năm đại gia tộc ở Tương Tây cộng lại.
Đây tuyệt đối không phải là chuyện một mình Chu Dương có thể giải quyết được.
Thậm chí, ngay cả khi Chu Dương và Tô gia đã hợp tác, cũng không thể trở thành đối thủ của Hứa gia.
“Đúng là Chu Dương chính miệng nói, bố không cường điệu chút nào”.
Tô Thế Minh nhìn con trai mình, trong lòng cũng thất vọng không ít.
Ông ta tưởng rằng Chu Dương là một người không tồi, là một người có năng lực, để con trai mình Tô Vỹ đi theo sau Chu Dương một khoảng thời gian, ít nhất sẽ khiến Tô Vỹ tiến bộ không ít.
Nhưng cuối cùng, Chu Dương lại ngông cuồng như vậy, khiến Tô Thế Minh hết sức thất vọng.
Nếu Chu Dương luôn như vậy, thì trước đây Tô Vỹ theo cậu ta có thể học được gì?
“Gia chủ, bây giờ chúng ta phải quyết định nên đối đáp thế nào, trước đây ở Thúy Hồ Cư, chúng ta đã thừa nhận quan hệ hợp tác với Chu Dương, nhưng Chu Dương lại phát ngôn bừa bãi như vậy, bây giờ chúng ta phải nhanh chóng phủi sạch quan hệ hợp tác, để Hứa gia không nảy sinh hiểu lầm”.
Tô Nam Phương với tư cách là vệ sĩ đã tự mình trải qua chuyện xảy ra hôm nay ở Thúy Hồ Cư, lúc này trong lòng đầy lo lắng.
Nếu để chuyện này ngày càng truyền ra xa, Hứa gia biết được thì sẽ nảy sinh hiểu lầm, lúc đó hậu quả không thể tưởng tượng.
Ít nhất là Tô gia không thể gánh vác nổi.
“Đúng vậy, gia chủ, bây giờ chúng ta hãy mau chóng đưa ra thông báo, giải thích rõ ràng, ít nhất không thể để Hứa gia hiểu lầm chúng ta được”.
“Đúng vậy, gia chủ, ông lên tiếng đi, chuyện này không thể kéo dài, càng kéo dài thì hậu quả sẽ càng nghiêm trọng, giải quyết sớm cũng có thể yên tâm hơn”.
“Gia chủ, tôi đi chuẩn bị ngay”.
...
Đám vệ sĩ ồn ào kêu lên, thậm chí có người đã làm ra vẻ sắp bước ra ngoài chuẩn bị phủi sạch quan hệ hợp tác giữa Chu Dương và Tô gia.
“Đợi đã!”
Nhưng người kia vẫn chưa ra khỏi sảnh, Tô Thế Minh đã quát dừng lại.
Tô Thái khó khăn xoay người lại, nhìn Tô Thế Minh với vẻ mặt thay đổi.
“Gia chủ, ông còn do dự gì vậy, lẽ nào ông thật sự cho rằng tên Chu Dương tự cho mình là đúng kia thật sự có thể tiêu diệt Hứa gia sao?”
Tô Thái nghiến răng nói, trong giọng nói tràn đầy sự khinh thường.
Trước đây Chu Dương đến Tô gia, bày tỏ ý muốn hợp tác với Tô gia, Tô Thái vô cùng khinh bỉ.
Chu Dương chỉ là một thằng nhóc chưa mọc hết lông tơ, sao lại dám tự tin khiêu chiến với Hứa gia?
Cho dù lúc đó bên cạnh cậu ta có hai tông sư võ giả, bây giờ lại có thêm hai người nữa, tổng cộng có bốn tông sư võ giả thì sao chứ?
Tô gia cũng có bốn tông sư võ giả, nhưng so với Hứa gia, bất kể là Chu Dương hay Tô gia, thậm chí là liên hợp lại với nhau, cũng không thể so sánh với Hứa gia.
Bằng không, Hứa gia dựa vào cái gì để làm gia tộc ẩn dật, dựa vào điều gì để có thể vượt lên trêи đa số gia tộc hạng nhất, được vạn người kính trọng, ngưỡng mộ và sợ hãi.
Chẳng lẽ Hứa gia cũng giống với Chu Dương, vẻn vẹn chỉ dựa vào mấy lời nói suông, lời nói không có căn cứ là có thể khiến người khác sợ hãi sao?
Đây là chuyện không thực tế.
“Đúng vậy, gia chủ, chúng ta không thể tin tưởng lời nói của thằng nhóc Chu Dương kia”.
“Cậu ta có sức mạnh gì mà dám khiêu chiến với Hứa gia, tôi thấy cậu ta không có ý đồ tốt đẹp gì, muốn Tô gia chúng ta chịu tội thay!”
“Gia chủ, nếu chúng ta không mau chóng đưa ra thông báo giải thích rõ ràng, rất có thể Hứa gia sẽ tìm chúng ta để gây phiền phức, đến lúc đó chúng ta sẽ thật sự không còn đường lui”.
...
Lời của Tô Thái cũng khiến không ít vệ sĩ hùa theo.
Tứ đại vệ sĩ, ngoại trừ vệ sĩ hạng ba Tô Nam Phương luôn mang vẻ mặt phẫn nộ, thì ba vệ sĩ khác tuy sắc mặt cũng không dễ chịu gì, nhưng vẫn chưa bày tỏ thái độ.
Cộng thêm, Tô Thế Minh vẫn chưa bày tỏ thái độ, trong đại sảnh thoáng chốc rơi vào cục diện kỳ quái.
Phần đông vệ sĩ theo phe của vệ sĩ hạng ba, dưới sự gào thét của Tô Thái, dứt khoát muốn phủi sạch quan hệ hợp tác giữa Tô gia và Chu Dương, tránh việc sau khi Hứa gia biết được, sẽ tiến đánh trả thù Tô gia.
Nhóm người còn lại theo phe Tô Thế Minh và ba vệ sĩ kia, bọn họ không bày tỏ thái độ, tuy nhiên vẻ mặt cũng rất tức giận và đầy thâm ý.
Tô Thế Minh không biết ba vệ sĩ kia nghĩ như thế nào.
Nhưng trong lòng Tô Thế minh lại có một suy nghĩ khác.
Tuy trước đó ông ta vô cùng bất mãn với cách làm này của Chu Dương, cho rằng Chu Dương lừa gạt Tô gia, cưỡng ép Tô gia trói lên xe chiến đấu, muốn kéo Tô gia bọn họ xuống nước.
Nhưng sau khi quay về, Tô Thế Minh suy nghĩ kỹ lại, nhất là sau khi con trai Tô Vỹ mở lời, Tô Thế Minh càng suy nghĩ sâu hơn đến nhiều phương diện một lần nữa, cuối cùng cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
Đúng vậy, một người trẻ tuổi như Chu Dương, chưa đến ba mươi tuổi thì lấy đâu ra tự tin để nói những lời như vậy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.