Chương trước
Chương sau
Tôn gia, Tô gia, và Đinh gia đều bày tỏ thái độ, phần lớn người của các gia tộc nhỏ cũng đều đã đưa ra lựa chọn.
Xem ra lúc này, các gia tộc chọn phía Đinh gia là nhiều nhất, chọn Tôn gia lại ít nhất.
Còn bên phía Tô gia và Chu Dương vẫn chưa đưa ra thái độ cuối cùng, rốt cuộc phải làm sao để hòa hợp với Hứa gia, vậy mà các gia tộc ủng hộ lại nhiều hơn Tôn gia.
Sắc mặt Tôn Càn Khôn rất khó coi.
Không chỉ vì người chọn gia tộc của hắn ít nhất, mà còn vì trước đây có vài gia tộc dựa vào tên tuổi của Tôn gia để sinh sống, bây giờ lại dám chạy sang phía Đinh gia.
Tôn Càn Khôn nhìn những người đó, chỉ muốn nuốt sống bọn họ.
Cả đám đều là những kẻ phản bội!
Lúc này, trong lòng Tôn Càn Khôn đã đưa ra quyết định.
Các người không phải là sợ hãi Hứa gia sao?
Các người không phải là giống Đinh gia, mặc kệ không quan tâm, khi Hứa gia xuất đầu lộ diện cũng chỉ đứng ngoài cuộc sao?
Được lắm, sau khi trở về, hắn sẽ tuyên bố ngăn chặn sự phát triển của những gia tộc này.
Thực tế, đám gia tộc đó tuy bám vào tên tuổi Tôn gia, lúc bình thường lại bị Tôn gia quản lý khá nhiều.
Nhưng dù sao bọn họ cũng là cá thể đơn độc, một mình tồn tại.
Bọn họ cũng có quyền quyết định, xử lý những sự việc của gia tộc mình.
Tôn gia cũng không thể chỉ dựa vào gia tộc của mình mà phong tỏa và giết sạch các gia tộc đó.
Tuy vậy chỉ cần bên hắn đưa tin ra ngoài, ngoại trừ tài sản trêи danh nghĩa của Tôn gia trong lúc hợp tác, một vài người khác muốn hợp tác với Tôn gia, cũng sẽ cân nhắc lại việc ngưng hợp tác với bọn họ.
Tôn Càn Khôn cười thầm trong lòng, sau đó liếc mắt một cái, nhìn thấy bộ dạng như kiểu có thể chống đỡ cả thế giới của Tô Thế Minh và Chu Dương lại càng thêm tức giận.
Suy cho cùng, lần gặp mặt ngày hôm nay, chẳng qua là Tôn Càn Khôn muốn dồn ép mọi người, sau đó tập hợp lực lượng, cùng nhau chống lại Hứa gia.
Trước đây, Tôn Càn Khôn không thèm để ý đến Đinh gia.
Chỉ so về thực lực, Tôn gia đã mạnh hơn Đinh gia rất nhiều lần.
Mặc dù có Tô gia chưa tỏ rõ lập trường, song Tôn Càn Khôn cũng không quan tâm.
Nhưng sau đó Chu Dương đột nhiên xuất hiện, lại còn đoàn kết và diễn với Tô gia một màn kịch như vậy, dường như đã làm xáo trộn tất cả sự sắp xếp của Tôn Càn Khôn.
Đến mức dù đã đưa hai tông sư võ giả của gia tộc đến, hắn vẫn cảm thấy bất lực.
Đã khá lâu Tôn Càn Khôn chưa được cảm nhận loại cảm giác này.
Nếu không phải phía Chu Dương đột nhiên xuất hiện bốn tông sư võ giả, Tôn Càn Khôn vẫn sẽ tự tin như trước, nắm chắc cục diện trong tay, giành được sự ủng hộ của hầu hết các gia tộc.
Lúc này, vẻ mặt của Đinh Chính Nghĩa có thể nói là hớn hở, hơn cả sắc mặt u ám của Tôn Càn Khôn.
Trước đây ông ta từng nghĩ rằng, người ủng hộ ông ta sẽ khá nhiều.
Dù sao, Hứa gia là một gia tộc ẩn dật, thực lực vượt trêи đám gia tộc hạng nhất, người bình thường, ngay cả những gia tộc hạng nhất cũng không dám nói có thể giành được phần thắng khi tranh chấp với Hứa gia.
Dưới tình hình như vậy, lựa chọn im lặng xem xét, đương nhiên là phù hợp nhất với hoàn cảnh thực tế, cũng có khả năng được mọi người chấp nhận nhất.
Tuy rằng Tôn gia vẫn luôn nói, Hứa gia là gia tộc ẩn dật, một khi Hứa gia xuất đầu lộ diện, sẽ động tới miếng ăn của nhiều người.
Nhưng không phải chuyện còn chưa xảy ra sao?
Mọi người đều cho rằng chẳng qua chỉ là Tôn gia thêu dệt, muốn mọi người hoảng sợ, sau đó giành lấy lợi ích cho bản thân.
"Ha ha, Tôn nhị gia, nhìn đi, xem ra người ủng hộ Đinh gia tôi vẫn còn nhiều, nếu Hứa gia là gia tộc ẩn dật, họ sắp xuất hiện, đương nhiên chúng ta không ngăn được, tuy nhiên, nếu chúng ta không nhắm vào Hứa gia, Hứa gia sẽ không thể nào gây phiền toái cho chúng ta đúng không? Làm người vẫn nên thành thật làm chuyện của bản thân cho tốt, đừng mãi nghĩ đến việc đấu với người này, đánh người kia, đấu qua đấu lại, ông được cái gì?"
Đinh Chính Nghĩa bày ra bộ dạng một người từng trải chỉ bảo Tôn Càn Khôn, giống như ông ta là một kẻ thông minh, nhìn rõ mọi chuyện.
"Thế nào, ông Tô, các ông thế nào? Tuy rằng người ủng hộ các ông không ít, nhưng chắc hẳn mọi người không phải muốn đối đầu với Hứa gia chứ?"
Sau khi chỉ trích Tôn Càn Khôn, Đinh Chính Nghĩa liếc nhìn Tô Thế Minh và Chu Dương, đặc biệt là Chu Dương và tất cả những ai ủng hộ gia tộc bọn họ.
Đến bây giờ, Tôn gia và Đinh gia đều đã bày tỏ rõ lập trường.
Tôn gia lựa chọn cứng rắn đối mặt chính diện với Hứa gia.
Đinh gia lựa chọn mặc kệ, không quan tâm, im lặng theo dõi.
Chỉ có Tô gia và Chu Dương liên hợp với nhau, nhưng vẫn không thể hiện thái độ gì, cuối cùng vẫn giống Tôn gia, hay giống Đinh gia hoặc là bọn họ có những suy nghĩ khác, nhưng không nói với ai.
Đinh Chính Nghĩa nói vậy, lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
Có không ít người đột nhiên phát hiện, mặc dù Tô gia hợp tác với Chu Dương, hơn nữa Chu Dương có bốn tông sư võ giả bên cạnh, khí thế hừng hực, nhưng bọn họ vẫn không nói gì về lập trường của mình.
Lúc này những người lựa chọn ủng hộ Tô gia và Chu Dương đã hơi khó chịu.
Bọn họ nhìn Tô Thế Minh, rồi lại nhìn Chu Dương với vẻ mặt nghi ngờ và chăm chú.
Thậm chí, có hai người lặng lẽ rời khỏi chỗ, đi thẳng về phía Đinh gia.
Thấy vậy, đương nhiên trong lòng Đinh Chính Nghĩa vô cùng thoải mái, còn không thèm che giấu biểu cảm, ông ta cười ha hả.
Chu Dương đúng là rất ngầu, có tới bốn tông sư võ giả theo bên người, vậy thì có làm sao?
Không chỉ nói đến bốn tông sư võ giả, cho dù anh có tám tông sư võ giả, chẳng lẽ còn có đủ khả năng liều mạng với Hứa gia?
Mà mọi người đều đã cố gắng nhiều năm, có cuộc sống yên ổn từ lâu, bây giờ sao có thể mạo hiểm đối đầu với Hứa gia chứ.
Hai người vừa chuyển hướng sang Đinh gia chính là lời giải thích tốt nhất.
Nhìn thấy có hai người đứng về phía Đinh gia, những người còn lại, đương nhiên hơi do dự.
Trong đó có không ít gia tộc, sống dựa vào danh tiếng của Tô gia, lúc họ rời khỏi Tô gia, sẽ gây ra đả kϊƈɦ vô cùng lớn cho bọn họ.
Mà nếu chuyển hướng, Đinh gia sẽ ủng hộ bọn họ sao?
Không ai biết, cũng không có ai xác nhận.
Nhưng vẻ do dự trêи mặt mọi người, vẫn vô cùng rõ ràng, ai cũng nhìn thấy được.
Tôn Càn Khôn vẫn luôn khó chịu, kìm nén cơn giận, sau đó khẽ cười và đứng lên.
Tuy rằng cuối cùng vẫn cực kỳ không vừa lòng với kết quả Đinh gia chiếm được món hời lớn như vậy, nhưng hắn lại càng khó chịu với kẻ phá đám Tô Thế Minh và Chu Dương.
Bây giờ thấy có người bên phía Tô Thế Minh và Chu Dương bỏ qua bên khác, đương nhiên Tôn Càn Khôn rất vui.
"Ha ha, ông Tô, nếu các ông không tỏ rõ thái độ, chẳng lẽ lại có suy nghĩ khác sao? Chi bằng nói ra, cho mọi người cùng nghe và phân tích kỹ càng".
Tôn Càn Khôn dựa vào ghế, nhìn Tô Thế Minh và Chu Dương với vẻ mặt khinh khỉnh,.
Sắc mặt Tô Thế Minh hết sức khó coi.
Tô Thế Minh biết rõ, hai người chuyển sang bên Đinh gia kia, đúng là gia tộc nhỏ sống bám víu danh nghĩa Tô gia, địa vị không cao, thực lực cũng không mạnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.