Chương trước
Chương sau
“Ha ha, đúng là gặp phiền phức rồi, mặc dù cậu bắt được Hứa Du, nhưng dù sao Hứa gia cũng là một gia tộc ẩn dật, tông sư võ giả trong gia tộc đó tuyệt đối không ít, nếu Hứa gia thực sự ra tay, cho dù tôi giúp cậu, cũng khó mà chống đỡ nổi.”
Hổ gia cũng cười gượng.
Hổ gia cũng đồng cảm với tình hình Chu Dương gặp phải, dù sao, chuyện xảy ra năm đó, bây giờ nhớ lại, trong lòng Hổ gia vẫn còn run rẩy.
Gia tộc ẩn dật chắc chắn là thế lực người bình thường không thể tưởng tượng nổi, sợ rằng ngay cả gia tộc hạng nhất ở trước mặt gia tộc ẩn dật cũng chỉ như hoa trong gương trăng trong nước, chạm nhẹ là vỡ tan.
“Có điều tôi cũng không thể nản lòng, bây giờ đã biết được vì sao Hứa gia gây phiền phức cho tôi, tôi sẽ tranh thủ nghĩ cách trong khoảng thời gian Hứa gia phát hiện ra điều bất thường, phái người đến đây.”
Chu Dương nhìn Hổ gia, cười nói.
“Có điều, tới lúc đó nếu tôi cần Hổ gia giúp đỡ, hi vọng Hổ gia có thể ra tay tương trợ, dù là trợ giúp chút thanh thế cũng được rồi.”
“Ha ha, Chu Dương, cậu yên tâm, chuyện của cậu cũng là chuyện của tôi, đến khi ấy, tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Thời gian này cậu cố gắng chuẩn bị kỹ càng nhất có thể, tôi sẽ giúp cậu để ý chuyện ở Đông Hải, có thay đổi gì tôi bảo Bào Ca đến báo cho cậu.”
Hổ gia cười sảng kɧօáϊ.
...
Tạm biệt Hổ gia, Chu Dương và Ngưu Xuyên rời khỏi khách sạn Huy Hoàng.
Chu Dương cũng nhờ Hổ gia phái người đi chăm sóc mười mấy người kia, không để họ chết đói là được.
Lúc Chu Dương quay về vịnh Lục Cảnh thì trời cũng đã muộn.
Bà Chu và Tô Hiểu Manh bận rộn cả buổi chiều chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn.
Lúc Chu Dương về nhà, bữa tối vừa mới chuẩn bị được một nửa.
“Anh Chu Dương, anh về rồi, ôi, anh Chu Dương, anh sao vậy, anh bị thương rồi à?”
Tô Hiểu Manh nghe thấy tiếng động, biết ngay là Chu Dương đã về, lập tức chạy ra đón anh.
Nhưng khi Tô Hiểu Manh nhìn thấy trêи người anh đầy vết bầm tím, liền sững sờ tại chỗ.
Ngay sau đó, hai mắt Tô Hiểu Manh đỏ ửng, không nghĩ ngợi gì nhào thẳng vào lòng Chu Dương, ôm chặt lấy anh, nhìn vết thương trêи cánh tay Chu Dương, cô vô cùng đau lòng khóc nấc lên.
Bà Chu ở trong bếp nghe thấy tiếng la hét của Tô Hiểu Manh cũng vội vã chạy ra.
Thấy vết thương trêи người Chu Dương, mắt bà Chu cũng đỏ hoe, mặc dù không khóc nhưng vành mắt cũng ươn ướt.
“Chu Dương à, con sao vậy? Đánh nhau với ai à? Con bị sao rồi, có đau không?”
Bà Chu vội vàng kéo Chu Dương ngồi xuống ghế sofa, cẩn thận kiểm tra vết thương trêи người Chu Dương.
Chẳng mấy chốc, bà Chu và Tô Hiểu Manh đều thấy rõ những vết thương trêи người Chu Dương.
Không chỉ trêи cánh tay, trước ngực, sau lưng thậm chí chân cũng có.
Xem ra Chu Dương vừa trải qua một trận chiến rất ác liệt.
Bỗng chốc hai người phụ nữ không kìm được nước mắt.
Một lớn một nhỏ, một người nắm tay Chu Dương, một người nhào vào lòng Chu Dương, ai không biết còn tưởng Chu Dương sắp chết đến nơi.
“Mẹ, Hiểu Manh, con không sao, chỉ bị thương ngoài da, không phải đau lòng đến mức đó đâu.”
Chu Dương bất lực trợn mắt.
Chu Dương không ngờ, khi bà Chu và Tô Hiểu Manh nhìn thấy những vết thương trêи người anh, họ lại có phản ứng lớn đến vậy.
“Chu Dương, con làm gì ở bên ngoài, mẹ cũng mặc kệ, nhưng con cẩn thận chút có được không, trêи người nhiều vết thương như vậy…”
Nhìn vết thương của Chu Dương, bà Chu không nhịn được mà rơi lệ, cho dù Chu Dương giải thích đi giải thích lại, bà vẫn không kiềm chế được.
Chu Dương cũng hết cách, đành để bà Chu khóc, chỉ cần bà khóc xong mới có thể từ từ nói chuyện.
“Mẹ à, con không sao, con đói quá, mọi người nấu cơm rồi đúng không, mau đi ăn cơm nào.”
Có điều, bà Chu khóc gần mười phút Chu Dương không nhẫn nhịn nổi nữa, vội chuyển dời sự chú ý của bà Chu.
“Ôi trời, đồ ăn sắp chín rồi, Hiểu Manh, nhanh lên nào!”
Quả nhiên nghe thấy Chu Dương nói vậy, bà Chu lập tức nhớ đến món ăn đang nấu trong bếp, nhanh chóng kéo Tô Hiểu Manh vào.
Nhìn hai người trở lại phòng bếp, Chu Dương thở phào nhẹ nhõm.
Anh không ngờ hai người phụ nữ lại đa sầu đa cảm đến vậy, nhưng nhìn lại mấy vết thương trêи người mình Chu Dương cũng cảm thấy không ổn, phải nhanh chóng làm vết thương lành lại, nếu không lúc ra đường có khi anh sẽ bị xem là thanh niên hư đốn mất.
Vì Chu Dương bị thương nên lần này anh được nhận đãi ngộ như hoàng đế.
Ngay cả ăn cơm cũng được Tô Hiểu Manh đút từng miếng một.
Chu Dương muốn tự mình ăn thì lại bị bà Chu cương quyết phản đối.
Sau bữa tối, Chu Dương bôi thuốc dưới sự giám sát của bà Chu, rồi trở về phòng với ánh nhìn chăm chú của hai người phụ nữ.
“Ôi!”
Vừa trở về phòng đóng cửa lại Chu Dương khẽ rêи lên.
Ban nãy bôi thuốc, Tô Hiểu Manh cứ muốn đụng tay vào, không biết nặng nhẹ, bây giờ Chu Dương cảm thấy đau nhức ở chỗ Tô Hiểu Manh vừa bôi thuốc.
Chu Dương nằm trêи giường lại nghĩ đến chuyện của Hứa gia.
“Viên ngọc này rốt cuộc là thứ gì?”
Anh lấy viên ngọc ra để ở trước mặt, cẩn thận xem xét nhưng thấy viên ngọc này vô cùng bình thường, hoàn toàn không phát hiện ra điều gì đặc biệt.
Nguyên nhân Hứa gia muốn có được viên ngọc này, theo những gì Hứa Phi nói thì nó có liên quan đến một thế giới thần bí và tư cách để vào trong thế giới thần bí đó.
Bây giờ Chu Dương vẫn chưa hiểu, lời nói của Hứa Phi có ý gì.
Lại còn thế giới thần bí?
Đây cũng không phải là tiểu thuyết giả tưởng, động một tí là lôi mấy chuyện huyền bí ra.
Dù sao Chu Dương sống hơn hai mươi năm cũng chưa bao giờ nghe nói về bất kỳ thế giới thần bí nào.
“Xem ra phải đi hỏi Trần Thế Hào mới được.”
Chu Dương lẩm bẩm.
Lúc trước ở Tương Tây, là Trần Thế Hào đưa Chu Dương đến trang viên đó tham gia buổi bán đấu giá.
Vì vậy, ít nhất Trần Thế Hào sẽ biết vài chuyện mà Chu Dương không biết, có thể Trần Thế Hào cũng có chút manh mối về viên ngọc này.
“Ngày mai đến câu lạc bộ Silver Lake hỏi thử, hôm nay nên nghỉ ngơi một đêm, trêи người vẫn còn cảm thấy đau.”
Chu Dương chạm nhẹ vào vết thương trêи cơ thể, không suy nghĩ nữa, liền ngủ thϊế͙p͙ đi.
Một đêm yên giấc.
Sáng sớm hôm sau Chu Dương thức dậy.
Tắm rửa và ăn bữa sáng do bà Chu chuẩn bị xong liền vội vàng đến câu lạc bộ Silver Lake.
Tuy nhiên Chu Dương không biết rằng, câu lạc bộ Silver Lake giờ phút này đang vô cùng náo nhiệt.
Câu lạc bộ Silver Lake.
Trong phòng Vip ở tầng hai, lúc này đang có bốn người.
Nếu Chu Dương ở đây, anh nhất định sẽ nhận ra mấy người này, bởi họ đều là người quen.
Lý Minh Phong, Thái Hùng, Đinh Phàm, Tôn Kiệt.
Bốn người đang ngồi cùng nhau, khuôn mặt mỗi người đều tràn ngập vẻ căm hận.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.