Chương trước
Chương sau
Nhậm Thanh Thanh tỏ vẻ không tin.
Chu Dương trở nên trầm mặc, anh đột nhiên cảm thấy nếu bản thân nói ra hết tất cả mọi chuyện, anh cũng không biết được chuyện gì sẽ xảy ra.
Nếu đã như vậy, chi bằng tất cả mọi người ngồi xuống, chậm rãi trò chuyện, ít nhất sẽ cố gắng mềm mỏng một chút.
Dù sao, Chu Dương cũng không muốn làm tổn thương bất cứ ai.
“Nhậm đại tiểu thư, tôi cảm thấy bây giờ bà có thể ngồi xuống, nói chuyện đường hoàng với chúng tôi, tôi không có ác ý, chỉ là bây giờ tình hình cấp bách, tôi không thể không làm như vậy, nếu không thì không chỉ có tôi, rất có khả năng người bên cạnh tôi, người thân, bạn bè cũng sẽ phải chịu tổn thương.”
Chu Dương chậm rãi nói, nhìn thím Ngô với dáng vẻ ôn hòa.
Lúc anh xưng hô "Nhậm đại tiểu thư", thím Ngô trong chớp mắt đã biết. Chu Dương thật sự biết câu chuyện năm xưa đó.
“Cậu...”
Thím Ngô rất muốn hét lên thật to, rất muốn phản kháng, nhưng bà biết mình không thể.
Bây giờ trong căn biệt thự này chỉ có bà và Nhậm Thanh Thanh, những người khác đều là người Chu Dương đưa tới.
Hơn nữa, trong tình huống không biết rõ về Chu Dương, thím Ngô vốn không dám có bất kỳ hành động đánh cược nào.
Bà không dám thăm dò xem Chu Dương có phải thật sự muốn nói chuyện đàng hoàng với mình không, hay là có mưu đồ gì với bà, hoặc mục tiêu thật sự của anh thật ra là Nhậm Phong.
Trầm lặng.
Mọi người đều vô cùng trầm lặng.
Không có ai lên tiếng trước.
Ngay cả Chu Dương cũng im lặng nhìn thím Ngô.
Thời điểm này, Nhậm Phong có lẽ vẫn đang họp hội đồng quản trị, sẽ không trở về ngay.
Cho nên anh có đủ thời gian để đợi.
Dĩ nhiên, cũng không thể để thím Ngô chần chừ trì hoãn mãi được.
Một phút, hai phút... năm phút.
Cuối cùng, năm phút đồng hồ qua đi, thím Ngô cũng khó khăn di chuyển bước chân, ngồi lên ghế sofa, sát vào Nhậm Thanh Thanh, nhìn về phía Chu Dương.
“Rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
Thím Ngô lên tiếng, âm thanh khàn đặc mang theo chút sợ hãi, tim cũng đập thình thịch liên hồi.
“Nhậm đại tiểu thư, tôi thật sự không có ác ý, tôi làm như vậy cũng là bất đắc dĩ.”
“Thật ra lúc đầu tôi cũng không biết thân phận của bà, chỉ là sau khi đến đây, lúc trở về tôi đã suy nghĩ rất lâu, cũng đã hỏi một vài người, tổng hợp lại vài tin tức vụn vặt lẻ tẻ, tôi mới phát hiện, bà có thể không phải một người giúp việc, dĩ nhiên, đây chỉ là suy đoán của tôi, trong lòng không chắc chắn 100%, cùng lắm cũng chỉ có 70%.”
Chu Dương gượng cười nói.
Trêи thực tế, Chu Dương vô cùng đồng cảm với câu chuyện Nhậm Nam gặp phải thời niên thiếu.
Hơn nữa, bà sống mai danh ẩn tích nhiều năm như vậy, Chu Dương cũng không muốn làm phiền cuộc sống yên bình của bà.
Chỉ là có một số việc, không tháo gỡ từ Nhậm Nam, thì với năng lực ở giai đoạn này của Chu Dương, căn bản không thể nào phá giải nổi.
“Vậy tại sao bây giờ cậu lại khẳng định như vậy?”
Thím Ngô hay chính là Nhậm Nam hỏi.
“Bởi vì vừa nãy trước khi Nhậm tiểu thư vào biệt thự, tôi tùy ý hỏi một câu tình hình của bà, Nhậm tiểu thư nói cho tôi biết, bà quanh năm suốt tháng đều ở biệt thự, chưa bao giờ trở về nhà, tôi mới chắn chắn 100% suy nghĩ của bản thân là đúng.”
Chu Dương chỉ vào Nhậm Thanh Thanh giải thích.
Nhậm Nam gượng cười một cái, bà không ngờ Nhậm Thanh Thanh lại trợ giúp Chu Dương xác định được suy đoán cuối cùng trong lòng.
Nhưng đây cũng không phải thứ mà người ta có thể khống chế được, đã nhiều năm như vậy, bà và Nhậm Phong cùng giấu giếm Nhậm Thanh Thanh, chưa từng nói với cô bất cứ chuyện gì của năm đó, thậm chí, đến thân phận của bà cũng đóng giả thành một người giúp việc.
“Ôi, rốt cuộc mọi người đang nói cái gì vậy? Sao tôi nghe chẳng hiểu gì hết.”
Lúc này, Nhậm Thanh Thanh đột nhiên hét lớn, cắt đứt cuộc nói chuyện của Nhậm Nam và Chu Dương.
Nhậm Thanh Thanh tỏ vẻ không kiên nhẫn nhìn Chu Dương và Nhậm Nam, trêи mặt tràn đầy sự hoang mang.
“Rốt cuộc mọi người đang nói gì, có ai có thể nói cho tôi hiểu không, tóm lại đã xảy ra chuyện gì, Chu Dương, tại sao anh nói thím Ngô phải gọi ông nội tôi là bố? Thím Ngô, đây rốt cuộc là chuyện gì?”
Suy cho cùng, Nhậm Thanh Thanh cũng là một đại tiểu thư, từ nhỏ sống trong nhung lụa, cho dù hiểu được phải kiềm chế, nhưng gặp phải tình huống này vẫn bộc phát tính khí đại tiểu thư.
Nhậm Nam nhìn Nhậm Thanh Thanh với vẻ mặt cưng chiều, mím môi không nói gì.
Có những lời, bảo Nhậm Nam tự mình nói với Nhậm Thanh Thanh, bà không nói được, càng không dám nói.
Vì vậy, ánh mắt Nhậm Nam cuối cùng vẫn nhìn về phía Chu Dương.
Bây giờ người biết rõ tình huống chỉ có Chu Dương, hơn nữa cũng chỉ có Chu Dương dám nói.
"Ừ, vậy thì để tôi nói đi, Nhậm tiểu thư, cô phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, chuyện tiếp theo tôi muốn nói, có thể sẽ vượt xa dự đoán của cô.”
Chu Dương trầm giọng nói, nhìn Nhậm Thanh Thanh với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Nhậm Thanh Thanh không nói gì, chỉ vô thức nắm chặt bàn tay nhỏ, ánh mắt nhìn Chu Dương hơi né tránh, nhưng rất nhanh đã kiên định trở lại.
“Phù! Mọi người lên tầng trước đi.”
Hít thở sâu một hơi, Chu Dương bảo ba người Ngưu Xuyên tránh đi trước, rồi lúc này mới chậm rãi nói.
“Trêи thực tế, người mà cô gọi là thím Ngô này, thật ra nên tên là Nhậm Nam, là con gái ông nội Nhậm Phong của cô.”
“Bà ấy cũng không phải là cô của cô, mà chính là mẹ cô, mẹ ruột của cô.”
“....”
Tiếp theo, trong mấy giây ngắn ngủi, Chu Dương nói ra vài chuyện của Nhậm Nam, nói ra hết các mối quan hệ của Nhậm Nam và Nhậm Phong, quan hệ gia đình của Nhậm Nam và cả quan hệ của Nhậm Thanh Thanh và Nhậm Nam.
Dĩ nhiên, chuyện Nhậm Nam bị làm nhục, Chu Dương đã xử lý khiến nó mơ hồ, cố gắng giấu kín chuyện này.
Dù sao đây cũng không phải chuyện vẻ vang gì, nếu đã quyết định muốn dùng phương pháp ôn hòa, vậy thì dĩ nhiên phải quan tâm thỏa đáng đến thể diện và cảm xúc của Nhậm Nam.
Theo lời nói của Chu Dương, trêи mặt Nhậm Nam sớm đã phủ đầy nước mắt, một đôi tay sớm đã không còn xuân sắc, nhẹ nhàng nắm lấy bả vai Nhậm Thanh Thanh, đôi mắt cũng tràn ngập tình cảm nồng nàn, chăm chú nhìn Nhậm Thanh Thanh, từng giây từng phút đều không nỡ dời đi.
Nhậm Thanh Thanh gần như hóa đá, không hề nhúc nhích, toàn thân cứng ngắc, đôi tay nhỏ nắm thật chặt vào nhau, mu bàn tay trở nên trắng bệch.
Chỉ là, dường như cô không cảm nhận được đôi tay Nhậm Nam khoác lên vai mình, đôi mắt cũng không còn tinh thần, có vẻ như những lời Chu Dương nói phút chốc đã rút cạn tất cả tinh thần của Nhậm Thanh Thanh bao nhiêu năm nay.
“... Cho nên, Nhậm Nam là mẹ của cô, là con gái của ông nội cô Nhậm Phong.”
Cuối cùng cũng đã nói xong, Chu Dương thở phào nhẹ nhõm.
Nói thật, lại đề cập đến khoảng thời gian quá khứ này, cho dù biết tất cả có thể đều là sắp đặt của Nhậm Phong, nhưng trong lòng Chu Dương vẫn cảm thấy không đành lòng.
Nếu không có chuyện xảy ra năm đó, Nhậm Nam sao có thể mai danh ẩn tích, dùng thân phận một người giúp việc là thím Ngô, sống mười mấy năm ở biệt thự Nhậm gia.
Thậm chí, không có cách nào nhận bố và con gái mình.
Chu Dương thở phào, nhìn Nhậm Thanh Thanh mới phát hiện trạng thái Nhậm Thanh Thanh lúc này không được tốt lắm.
“Chu tiên sinh, đây...”
Nhậm Nam cũng đã phát hiện, vô cùng lo lắng hỏi.
Bà không muốn để bí mật đã phủ bụi nhiều năm này tạo nên đả kϊƈɦ và tổn thương lớn đối với Nhậm Thanh Thanh.
“Yên tâm đi, cho cô ấy một chút thời gian, cô ấy sẽ nghĩ thông thôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.