Chương trước
Chương sau

Chương 727: Thường Hạo bi thảm!
“Ai đang làm ầm ĩ ở đây vậy?”
La Hải trầm giọng bước ra, lúc nãy khi ở đây xảy ra xung đột, La Hải đã biết rồi.
Có điều, anh ta cảm thấy với thực lực của tòa nhà Hằng Phong, sẽ không có ai có thể gây rắc rối ở đây cả.
Tuy nhiên, có người nói với anh ta rằng có người tự nhận là phó chủ tịch của công ty Danh Dương muốn gặp người phụ trách ở đây.
Mặc dù không biết căn cơ ngọn nguồn thực sự của đối phương, nhưng vì đối phương lấy danh nghĩa là phó chủ tịch của công ty Danh Dương nên La Hải đương nhiên sẽ đến gặp để hỏi cho ra lẽ.
Hơn nữa, trong kế hoạch trước đó, Chu Dương dường như không hề đề cập đến bất kỳ vị phó chủ tịch nào.
“Thư ký La, người này tự xưng là phó chủ tịch của công ty Danh Dương, muốn gặp anh.”
La Thụy ghé vào tai La Hải, chỉ vào Thường Hạo, nói nhỏ.
La Hải hướng ánh mắt về phía Thường Hạo.
“Cậu chính là người phụ trách ở đây. Tôi là Thường Hạo, phó chủ tịch của công ty Danh Dương. Tại sao người của cậu không cho tôi đến gần đây.”
Khi Thường Hạo nhìn thấy La Hải, cơn giận của hắn đột nhiên dâng lên, cơn tức giận tích tụ trong lồng ngực của hắn trước đó đột nhiên như tìm được chất kϊƈɦ thích, hắn chất vấn La Hải với lời nói sắc bén và khí thế hung hãn.
“Anh nói xong chưa?”
Tuy nhiên, đối mặt với sự hung hăng của Thường Hạo, La Hải cứ như không nghe thấy hắn nói gì, anh ta lau tay, ngước mắt lên và liếc nhìn Thường Hạo một cách dửng dưng.
“Hừ, tôi là phó chủ tịch của công ty Danh Dương. Tôi muốn kiểm tra tình trạng cửa hàng kinh doanh ở đây. Cậu mau tránh ra cho tôi.”
Thường Hạo vươn tay muốn đẩy La Hải ra.
Tuy nhiên, trước khi tay hắn chạm vào La Hải, La Thụy ở một bên đã nhéo chặt lấy cổ tay hắn không buông.
“A! Đau quá, buông ra, buông ra…”
Sau khi bị La Thuỵ nhéo một cái, Thường Hạo đột nhiên bị đau, không khỏi hét lên một tiếng, khuôn mặt vặn vẹo.
Khi những nhân viên bị Thường Hạo bắt phải đến đây nhìn thấy như vậy, họ không hề có ý định tiến đến giúp đỡ, thay vào đó, tất cả đều lùi về phía sau vì sợ liên lụy đến bản thân.
“Hừ, biết điều một chút, nếu không tôi không ngại khiến anh phải chịu chút khổ sở đâu.”
La Thuỵ nghiêm túc cảnh cáo, đẩy cổ tay Thường Hạo ra xa vài mét trước khiến hắn loạng choạng một chút mới đứng vững được, suýt chút nữa ngã lăn ra đất.
Thường Hạo nắm chặt cổ tay đau đớn nhìn La Hải và La Thuỵ đầy căm hận.
Thường Hạo không ngờ rằng, khi ở trong công ty Danh Dương hắn phải chịu sự ảnh hưởng và coi thường của Chu Dương, ở ngoài công ty, đến toà nhà Hằng Phong này cũng vẫn bị một tên bảo vệ nhỏ nhoi làm nhục như vậy.
“Các người đã nghĩ đến việc đắc tội với tôi sẽ phải gánh chịu kết cục như thế nào chưa?”
Thường Hạo trầm giọng nói, hắn biết hôm nay dựa vào người của mình, rất có thể không cách nào thực hiện được kế hoạch mà hắn đã nghĩ ra trước đó.
Tuy nhiên, để giữ thể diện, hắn bắt buộc phải tỏ rõ phong thái.
“Kết cục khi đắc tội với anh?”
Nghe những gì Thường Hạo nói, La Hải ngẩn ra một chút, sau đó nhìn về phía Thường Hạo cười khẩy.
Tuy rằng lúc trước gặp mấy người Chu Dương, La Hải giống như là một người rất văn minh, dáng vẻ tao nhã, dễ gần, không hề có chút hung hãn nào.
Thế nhưng, mấy người Chu Dương không biết lần đó là vì Chu Dương đến tìm Nhậm Phong, là khách hàng của Nhậm Phong.
Còn lần này, chưa nói đến việc Thường Hạo không mời mà đến, lại còn ở đây ăn nói khiếm nhã và vô cùng ngạo mạn.
Nếu như La Hải không nói gì, thì e rằng trong tương lai, ai cũng có thể đến toà nhà Hằng Phong này làm mưa làm gió.
“Chưa từng có ai dám nói những điều như vậy trong tòa nhà Hằng Phong, anh chính là người đầu tiên.”
“Tôi rất khâm phục dũng khí của anh, nhưng tôi không thể không nói là anh quá ngu dốt, đến thân phận của mình còn không rõ. Toà nhà Hằng Phong là nơi anh có thể giở thói ngang ngược hay sao?”
Ngay khi vừa dứt lời, La Hải đã đá thẳng vào ngực Thường Hạo.
Đột nhiên, Thường Hạo bay ngược ra và va vào một thùng rác cách đó không xa rồi mới dần dừng lại.
Yên tĩnh!
Trước quảng trường Hằng Phong, thật yên tĩnh.
Cho dù là những người vốn đang ở trêи quảng trường Hằng Phong, La Thuỵ và những người khác, hay những người bị Thường Hạo ép phải đến đây, tất cả đều trợn tròn mắt nhìn Thường Hạo bị bay ra ngoài, rồi lại nhìn sang La Hải đang vô cùng bình tĩnh, người nào người nấy không nói được lời nào.
Trong số đó, La Thuỵ còn cảm thấy kinh ngạc hơn.
Anh ta luôn nghĩ rằng người cùng họ với mình là La Hải đây, là một người ít nói.
Nhưng anh ta không ngờ rằng La Hải ra tay lại tàn nhẫn như vậy, hơn nữa uy lực lại mạnh như vậy.
Thậm chí, khi La Thuỵ so sánh sức mạnh vừa rồi của La Hải với mình, liền kinh ngạc phát hiện rằng, nếu đấu với La Hải, anh ta thậm chí còn không phải là đối thủ của La Hải.
“Một số người phải tự hiểu rõ khả năng của mình, nếu không thậm chí đến chết còn không biết mình chết như thế nào đâu.”
La Hải cũng không thèm nhìn Thường Hạo đã bị đá bay ra ngoài, sau khi ném lại một câu, anh ta liền đi vào trong tòa nhà Hằng Phong mà không thèm quay đầu nhìn lại.
Về phần Thường Hạo khi bị La Hải đá bay ra ngoài, lúc này đầu hắn rất đau, hơn nữa cảm giác xung quanh quay cuồng, trong đầu như có đầy hồ dán vậy.
“Hừ, đây chính là kết cục khi đến toà nhà Hằng Phong gây chuyện, các người còn không mau cút đi!”
La Hải đi rồi, ở đây đương nhiên sẽ do La Thuỵ phụ trách, sau khi liếc mắt lạnh lùng nhìn Thường Hạo, La Thuỵ liền hét lên với những nhân viên còn lại.
“Đi, đi, đi mau, ở đây không phải việc của chúng ta.”
“Vâng, vâng, chúng tôi đi ngay đây.”

Mọi người thấy vậy thì không dám ở lại đây nữa, họ lũ lượt nhanh chóng bỏ chạy khỏi đây.
Chẳng mấy chốc, tất cả mọi người đều rời khỏi quảng trường Hằng Phong, chỉ có Thường Hạo vẫn nằm bất động cạnh thùng rác như người chết.
Một lúc lâu sau, trời dần dần tối sầm lại, Thường Hạo mới khẽ nhúc nhích, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa lớn của toà nhà Hằng Phong với ánh mắt chứa đầy sự hận thù.
Tất cả những điều này, Chu Dương đều không hề hay biết.
Chưa nói đến việc Thường Hạo không tồn tại trong kế hoạch của La Hải, thường ngày anh ta cũng không cần phải báo cáo với Chu Dương.
Bản thân Chu Dương cũng không muốn biết chuyện về người tự cao tự đại như Thường Hạo.
Lúc này, Chu Dương giống như một người ngoài ở trong biệt thự vịnh Lục Cảnh, anh đang đứng ở mép bàn, muốn giúp đỡ, nhưng lại không thể nhúng tay vào.
Hôm nay bà Chu cùng những người khác đi ra ngoài mua rất nhiều thứ, gần đầy hai cốp xe.
Lúc này, mọi người đang làm sủi cảo dưới sự hướng dẫn của bà Chu.
“Lẽ nào mọi người để tôi ăn không ngồi rồi sao? Tốt xấu gì cũng để tôi gói vài cái sủi cảo chứ.”
Chu Dương bất lực giang hai tay ra.
“Hì hì, anh Chu Dương, khi nào làm xong sủi cảo, em sẽ lấy vài cái em làm cho anh ăn.”
Tô Hiểu Manh cười nói, lè lưỡi nghịch ngợm nhìn Chu Dương.
Tuy nhiên, khi Chu Dương nhìn thấy sủi cảo do Tô Hiểu Manh làm, anh đột nhiên trợn trừng mắt, tựa hồ không muốn quan tâm đến cô.
Ít nhất thì sủi cảo mà bà Chu, Thẩm Bích Quân, hay Tạ Linh Ngọc, Liễu Tuyết gói còn ra hình ra dáng chút, trông còn giống hình cái sủi cảo.
Nhưng bánh của Tô Hiểu Manh có hình tròn, rồi vuông, rồi dẹt, trông chẳng giống sủi cảo chút nào.
“Chu Dương, đi tìm hai đồng tiền, rửa sạch sẽ, lát nữa bọc vào trong sủi cảo, xem buổi tối ai ăn trúng thì sẽ mừng tuổi cho bao lì xì một nghìn tệ.”
Bà Chu vui vẻ nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.