Chương trước
Chương sau

Chương 429: Ngả bài! (1)
Tiếng chuông báo “tinh tinh” của nhóm chat cứ vang lên liên tục, tạo nên một tình cảnh vô cùng náo nhiệt.
Còn Dương Chiêu Đình thì đang lặng lẽ cười thầm.
Dương Chiêu Đình mới chỉ nhắn trong nhóm chat rằng chị Linh đang ở Trường Sa, tỉnh Tương Tây, chứ không nói rõ hiện giờ cô đang làm gì, đang ở cùng ai.
Nếu cái đám liều mạng này ùa tới, thì chắc chắn chị Linh sẽ không để họ yên.
Cứ nghĩ đến cảnh đám người này bị chị Linh mắng mỏ, mặt mũi đứa nào đứa nấy như đưa đám, Dương Chiêu Đình lại cảm thấy vui mừng sảng kɧօáϊ, nỗi buồn vì bị chị Linh nhiếc móc hôm nay cũng bay biến ngay hết.
Mình mà phải chết thì không bằng cứ kéo thêm một đám để chịu tội thay.
Dương Chiêu Đình nghĩ như vậy.
Nhưng chỉ chốc lát sau Dương Chiêu Đình đã lại quay sang những tấm ảnh trêи máy tính, ngắm vẻ đẹp tuyệt trần của Giang Yến mà liên tục trầm trồ thán phục.
Nếu có thêm vài người giống Giang Yến thì chắc chắn trình độ nhϊế͙p͙ ảnh của Dương Chiêu Đình sẽ tăng thêm vài bậc.
Tiếc là trong những mỹ nhân mình từng gặp trước đó không một ai xinh đẹp được như Giang Yến.
Nếu không phải có chị Linh, có khi Dương Chiêu Đình lại sinh hứng thú với Giang Yến, nảy ra ý định chiếm lấy cô thật.
Nhưng nếu cô đã là người của chị Linh thì đương nhiên Dương Chiêu Đình cũng sẽ chẳng ôm rơm nặng bụng, cả gan đùa giỡn với chị Linh.
Còn lúc này Chu Dương đang mời Giang Yến và chị Linh ăn cơm, mọi người cùng nói chuyện phiếm với nhau, những chiêu thăm dò của Chu Dương với chị Linh đều bị cô gạt đi ngay tức khắc.
Đến tận khi bữa ăn kết thúc, Chu Dương không chỉ không nghe ngóng được chút thông tin nào liên quan tới chị Linh, mà thậm chí còn loáng thoáng cảm giác được thái độ thù địch và bất mãn của chị Linh với mình.
Anh thầm cảm thấy ngạc nhiên, không biết tại sao chị Linh lại có phản ứng dữ dội tới vậy với mình.
Được rồi, coi như họ cũng từng gặp nhau mấy lần.
Dù không thể trở thành bạn bè nhưng có Giang Yến thì quan hệ giữa hai người cũng không nhất thiết phải trở nên quá căng thẳng.
Vậy nên Chu Dương cũng bỏ qua ý định tiếp tục dò xét.
Sau đó, bữa cơm coi như cũng khá vui vẻ hòa nhã.
Sau khi tạm biệt Giang Yến, Chu Dương trở về khách sạn ngay.
Hiện giờ chuyện Giang Yến trở thành người đại diện hình ảnh về cơ bản cũng đã được giải quyết rồi, phần việc còn lại phải đợi Dương Chiêu Đình xử lý xong những tấm ảnh quảng cáo, rồi công ty Danh Dương sẽ đưa ra tuyên bố và tích cực quảng cáo tại tỉnh Tương Tây là được.
Nhiệm vụ quan trọng tiếp theo của anh chính là xác nhận một số việc với Trương gia.
Tôn Liên nói đúng, dù Chu Dương có ngả bài với Trương gia thì anh cũng chẳng bị tổn hại nhiều.
Hơn nữa anh còn có thể lợi dụng chuyện ngả bài này để điều tra rõ ràng chuyện cửa hàng chi nhánh bị cản trở có phải do Trương gia âm thầm nhúng tay vào không.
Sau khi đã suy nghĩ thông suốt, Chu Dương cũng không do dự nữa, bèn gọi thẳng cho Trương gia, liên hệ với Trương Thái Viêm.
Kể từ lần trước gọi điện cho Trương Thái Viêm tới giờ cũng đã được vài ngày rồi.
Trong mấy ngày này, Chu Dương cho rằng không chỉ có mình bản thân anh suy xét về nhiều chuyện, suy nghĩ xem mình được gì mất gì sau khi làm việc này.
Chắc hẳn Trương gia cũng sẽ như vậy.
Nếu không thì trong cuộc gọi lần trước, Trương Thái Viêm đã không năm lần bảy lượt nói rõ rằng nếu trong quá trình mở cửa hàng chi nhánh gặp phải vấn đề khó khăn gì thì có thể tới tìm ông.
Mấy hôm nay, Chu Dương đã tổng kết lại những thông tin trong cuộc điện thoại của mình với Trương Thái Viêm lại và thu hoạch được một vài kết quả.
Thứ nhất, Trương Thái Viêm biết quá trình mở cửa hàng chi nhánh gặp phải vấn đề nan giải, hơn nữa, rất có thể ông còn biết rõ vấn đề đó là gì.
Thứ hai, Trương gia có thể giải quyết được những vấn đề này, thậm chí còn có thể giải quyết chuyện ấy một cách dễ dàng đơn giản hơn cả trong tưởng tượng của Chu Dương.
Thứ ba, Trương Thái Viêm đang dò xét anh, đồng thời ông cũng nói bóng gió để Chu Dương có thể đưa ra sự lựa chọn sáng suốt.
Nhưng Chu Dương lại chỉ nở nụ cười thờ ơ.
Có lẽ đối với Trương gia, với Trương Thái Viêm thì sự lựa chọn sáng suốt lúc này chính là nói rõ những vấn đề khó khăn ra rồi cầu xin sự giúp đỡ của họ.
Nhưng với Chu Dương thì làm như vậy là hoàn toàn vô nghĩa.
Nếu gặp phải bất cứ chuyện khó khăn gì cũng quay sang tìm kiếm sự giúp đỡ của Trương gia thì rốt cuộc về sau những cửa hàng chi nhánh này sẽ là của công ty Danh Dương hay là của Trương gia đây?
Nếu xảy ra mâu thuẫn hay xung đột gì, hai bên bắt đầu tranh chấp với nhau, Trương gia chỉ cần buông một câu, anh gặp phải chuyện khó khăn, toàn do một tay Trương gia giải quyết, vậy thì Chu Dương lẫn công ty Danh Dương đều sẽ rơi vào thế vô cùng bị động.
Đây là điều mà Chu Dương hoàn toàn không thể chấp nhận nổi.
Hơn nữa, còn có khả năng Trương gia là chính là kẻ đã ngấm ngầm đứng sau ra tay.
Vậy nên Chu Dương không thể không thận trọng, thậm chí phải giữ cảnh giác và cẩn thận trước Trương gia.
Chu Dương nghĩ ngợi trăm bề, rồi quyết định gọi điện thoại ngả bài với Trương Thái Viêm.
Chỉ giây lát sau đã có người nghe máy, vì Chu Dương đích thân gọi điện đến, còn chỉ đích danh muốn tìm Trương Thái Viêm nên chỉ trong chốc lát anh đã được nối máy tới điện thoại trong phòng Trương Thái Viêm.
Lúc này, tại Trương gia, Trương Thái Viêm đang ngồi một mình trong phòng trêи chiếc ghế chạm gỗ. Ông ta say mê đọc sách, trông có vẻ như đang đắm chìm trong mớ sách vở, khó lòng dứt ngay ra được.
Trông ông vô cùng điềm tĩnh dửng dưng, hệt như không mảy may liên quan gì đến thế sự ngoài kia.
Chợt điện thoại trong phòng reo lên.
Trương Thái Viêm vốn ngồi yên như một nhà sư bỗng chợt ngẩng đầu, con mắt đục ngầu của ông lóe lên tia sáng, trở nên vô cùng sắc sảo.
Dường như Trương Thái Viêm đã đoán được trước nên cũng biết người gọi điện tới là ai, ông ta ung dung nhận máy.
“Alo, Chu Dương.”
Giọng nói của Trương Thái Viêm rất bình thản, tự tin, cũng vô cùng tự nhiên.
Phản ứng đầu tiên của Chu Dương khi nghe được tiếng Trương Thái Viêm là, ông đúng là một con cáo già, không có chút sơ hở nào.
Không hổ là kẻ đã sống trêи đời hơn tám mươi năm, chuẩn bị thành tinh tới nơi rồi.
Chỉ riêng giọng điệu lúc này của Trương Thái Viêm thôi cũng đã đủ để khiến người khác tiếp tục tin tưởng tín nhiệm ông, chứ không nảy sinh nghi ngờ như Chu Dương, thậm chí anh còn định thẳng thừng lật bài ngửa để kiểm tra suy nghĩ và phỏng đoán của mình.
“Trương lão gia, dạo gần đây ông vẫn khỏe chứ.”
Nhưng dù có vậy, Chu Dương vẫn giữ quyết tâm, bắt đầu thi gan với Trương Thái Viêm.
Anh biết rõ đây sẽ là một cuộc chiến dài hơi, những nghi ngờ sẽ không được sáng tỏ rõ ràng chỉ qua đôi câu vài lời.
Không chỉ anh mà đến cả Trương Thái Viêm cũng sẽ không để lộ ra quá nhiều thông tin từ một vài câu nói.
Chu Dương biết nếu mình không thể khiến Trương Thái Viêm lộ ra sơ hở trong một khoảng thời gian ngắn thì sau này khi ông ta đã có sự chuẩn bị, dù anh có muốn chứng tỏ mọi chuyện thì cũng khó như lên trời.
Vậy nên Chu Dương quyết định đi thẳng vào vấn đề, cho Trương Thái Viêm một đòn bất ngờ.
Chắc hẳn với suy đoán trước đó của mình, Trương Thái Viêm cũng không ngờ nổi Chu Dương sẽ thẳng thắn không chút nao núng do dự như vậy.
“Trương lão gia, hôm nay tôi gọi điện vì muốn hỏi ông một chuyện.”
“Ừ, chuyện gì vậy, cậu Chu Dương cứ nói thẳng đi.”
Trương Thái Viêm sững sờ, ông không ngờ Chu Dương sẽ nói vậy. Nhưng chuyện này cũng chẳng là gì, dù anh có hỏi câu thế nào thì mình sẽ cứ nhất mực phủ nhận, rồi tìm cơ hội giả vờ lỡ miệng, để Chu Dương tự suy đoán.
Ha ha, dù sao cũng là thanh niên, lòng dạ chưa đủ sâu, cũng chưa tu thân dưỡng tính được bao nhiêu.
———————–
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.