"Ai nói gì thì nói chứ, nếu tôi bị gả cho loại đàn ông như Hàn Tam Thiên, tôi đã không dám ra khỏi cửa nhà rồi, sợ mất mặt."
Dường như Tưởng Thăng cảm thấy mấy lời nói như thế này còn chưa đủ khiến cho Hàn Tam Thiên mất mặt, gã lại nói tiếp:
"Mọi người có biết không, Hàn Tam Thiên bị dì Lam trừng mắt liếc một cái, thở cũng không dám thở mạnh, địa vị của cậu ta ở nhà giống như một con chuột chạy qua đường vậy. Thật không biết nhiều năm
như vậy sao cậu ta có thể nhẫn nhịn được, một chút uy nghiêm của đàn ông cũng không có, nếu đổi lại là tôi, tôi đã nhảy lầu tự sát từ lâu rồi. Sống mà không có chút danh dự nào thì làm đàn ông làm gì nữa."
"Bây giờ cậu ta vẫn ở nhà rửa bát giặt quần áo sao?"
"Đúng vậy, nhưng mà loại người không có tí bản lĩnh nào như cậu ta, ngoại trừ rửa bát giặt quần áo ra thì còn có thể làm gì được nữa chứ?"
Tưởng Thăng cười nói, lúc nói ra câu này,
dường như gã đã quên mình cũng là một kẻ vô tích sự.
"Thật sự là làm mất mặt đàn ông."
"May mà năm nay bọn họ không đến đấy, nếu không nhìn thấy cậu ta ngay cả cơm tôi cũng không nuốt nổi mất, chân thật."
"Đến rồi, Liễu Trí Kiệt đến rồi."
Lúc xe của Liễu Trí Kiệt dùng ở trước của khách sạn, một đám người vây quanh người gã, hận không thể làm tay chân cho Liễu Trí Kiệt, đặc biệt là Tưởng Thăng, gã còn mở cửa xe cho Liễu Trí Kiệt nữa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-da-tai/1685394/chuong-343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.