Lúc vào nhà vệ sinh, Hàn Tam Thiên gọi điện cho Mặc Dương, bảo người bắt Khang Lăng lại, chờ anh có thời gian thì đi tra hỏi thật tốt một phen.
Khang Lăng còn mơ giấc mộng đẹp cóthể bắt Tô Nghênh Hạ ngủ với mình, đột nhiên một đám người xông vào nhà, lúc gã nhìn thấy Mặc Dương trong đám người thì sợ tới mức chân mềm nhũn.
Chỗ của Khang Lăng thường giao tiếp với người của khu vực xám, tất nhiên hiểu rõ Mặc Dương là nhân vật hung ác thế nào, bây giờ ở thành phố Thiên Vân, ông nói thứ hai, còn ai dám nói thứ nhất.
"Mặc đại ca, sao, sao anh lại tới đây!" Khang Lăng vô thức căng thẳng, Mặc Dương đích thân ra mặt, còn dẫn theo nhiều người như vậy, phô trương như vậy, không thể nào là tìm gã trò chuyện được. "Đánh một trận trước rồi nói tiếp." Mặc Dương thản nhiên nói, tuy rằng Hàn Tam Thiên không nói rõ mọi chuyện, nhưng từ giọng điệu của anh, Mặc Dương cảm nhận được lửa giận. Loại tiểu nhân vật này cũng dám đắc tội Hàn Tam Thiên, chẳng phải là muốn chết ư?
Kim Lăng bị mấy người đánh đến ôm đầu cầu xin tha thứ, chỉ chốc lát sau mặt mũi đã bầm dập rồi, mà gã cả việc mình đắc tội Mặc Dương thế nào cũng không biết.
"Mặc đại ca, có phải giữa chúng ta có hiểu
lầm gì không, em chưa từng làm chuyện gì ảnh hưởng tới anh mà." Một thằng đàn ông như Khang Lăng lại khóc lóc kể lể với Mặc Dương.
"Có phải hiểu lầm hay không thì tao không rõ lắm, nhưng mày đắc tội ai,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-da-tai/1685368/chuong-317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.