Tưởng Lam cũng hiểu đạo lý này, mặc dù bây giờ trong nhà giàu có, cũng không thiếu hai trăm ngàn kia, nhưng bây giờ ngẫm lại vì xả giận mà xài hai trăm vạn trong lòng vẫn nghẹn đến phát hoảng.
"Không được, lần này về, có cơ hội nhất định phải kêu bọn họ trả tiền mới được, là hai trăm ngàn đó." Tưởng Lam nói.
Hàn Tam Thiên cười, một nhà ba người Tưởng Phong Quang đều vô lại, kêu bọn họ trả tiền, đó không phải là chuyện hoang đường hả?
Nhưng cũng may hai trăm ngàn này không bị bọn họ xài, Hàn Tam Thiên còn chấp nhận được.
"Con về phòng nghỉ ngơi trước đây." Tô Nghênh Hạ không muốn quan tâm mấy chuyện tầm phào này, gần đây cô đã đủ bận rộn rồi.
Hàn Tam Thiên thấy được vẻ uể oải giữa hai đầu lông mày của Tô Nghênh Hạ bèn hỏi: "Sao thế? Tô Hải Siêu làm khó em à?"
"Không liên quan tới anh ta, hơn nữa hiện
tại anh ta cũng không dám làm khó em, mấy nhà máy và cửa hàng tư nhân hợp tác với công ty của chúng ta gần đây xảy ra mấy vấn đề nhức đầu, nhưng không phải chuyện gì to tát, em có thể giải quyết." Tô Nghênh Hạ nói.
Nghe Tô Nghênh Hạ nói vậy, Hàn Tam Thiên cũng không muốn hỏi nhiều, dù sao Tô Nghênh Hạ cũng cần phát triển bản thân, không thể việc gì cũng dựa vào anh giúp
Sáng hôm sau, sau khi hai người chạy bộ trở về, Tô Nghênh Hạ không cho Hàn Tam Thiên đưa mình tới công ty, Hàn Tam | 20:24 7 195 75 | Trang 15
Thiên tự về nhà.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-da-tai/1685360/chuong-309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.