Chương trước
Chương sau
Nhưng bao nhiêu năm nay, Tạ Ngữ Phù cũng coi như là đã được mở mang tầm mắt, biết người nào có thể khiêu khích và người nào không thể, nên cô ta không gây ra quá nhiều rắc rối cho nhà họ Tạ, Tạ Cẩn Ngôn cũng đã để mặc kệ cô ta.
Nhưng bây giờ, Tạ Cẩn Ngôn chỉ có thể hối hận vì mình đã không quản lý con gái nghiêm khắc hơn, nên mới để cho Tạ Ngữ Phù gây ra một thảm họa lớn như vậy.
Nhưng có một điều mà Tạ Cẩn Ngôn không thể hiểu được, đó là Tạ Ngữ Phù cũng tham dự bữa tiệc sinh nhật của Thiên Vương Thịnh. Cô ta biết rõ thái độ của Thiên Vương Thịnh đối với Hàn Tam
Thiên, vậy thì tại sao cô ta vẫn gây sự với Hàn Tam Thiên?
"Tạ Ngữ Phù, con có thù hận gì với Hàn Tam Thiên? Tại sao con lại phải làm những việc này, con không biết là ông cụ nhà họ Thiên rất coi trọng anh ta hay sao?" Tạ Cẩn Ngôn nghiến răng nghiến
lợi nói.
Tất nhiên là Tạ Ngữ Phù biết, nhưng nửa tiếng trước cô ta vẫn không thèm để ý đến
Hàn Tam Thiên. Vì cô ta quá kiêu ngạo, tiếng tăm của Hàn Tam Thiên là một kẻ phế vật đã in sâu vào trong tâm trí cô ta, nên cô ta nghĩ là kể cả nếu có cho Hàn Tam Thiên một bài học thì cũng sẽ không sao, Lưu Kỳ có thể giúp cô ta xử lý đống rắc rối đó. Cho dù Hàn Tam Thiên được nhà họ Thiên giúp đỡ, hay khi Thiên Xương Thịnh hỏi tội, cô ta cũng có thể trốn tránh mọi trách nhiệm của mình và đổ tội cho Lưu Kỳ.
Sao Tạ Ngữ Phù biết được là ngay cả Lưu Kỳ cũng sẽ trở mặt với cô ta chứ?
"Tạ Cẩn Ngôn, ông đang nói gì vậy!" Lúc này, Lưu Kỳ đột nhiên mất bình tĩnh, cậu ta không biết mối quan hệ giữa Hàn Tam Thiên và nhà họ Thiên. Cậu ta thấy lời nói của Tạ Cẩn Ngôn như bom rơi vậy.
Hàn Tam Thiên không chỉ là bạn của Mặc Dương, mà thậm chí cả ông cụ nhà họ Thiên cũng coi trọng anh như vậy!
"Cậu là ai?" Tạ Cẩn Ngôn thấy Lưu Kỳ đột nhiên trở nên tức giận, bèn hỏi một cách không hài lòng.

"Tôi là ai? Tôi là người bị con gái ông hại cho thê thảm đấy." Lưu Kỳ cười một cách dữ tợn, không nhìn được mà xả giận lên người Tạ Cẩn Ngôn. Anh đánh một cước vào mắt trái của Tạ Cẩn Ngôn.
Xương cốt của Tạ Cẩn Ngôn cũng đã già rồi, sao có thể chịu được đòn đánh của Lưu Kỳ. Ông hét lên một cách đau đớn, rồi ngã xuống đất.
Lưu Kỳ không dừng lại. Anh đi đến trước mặt Tạ Ngữ Phù, túm tóc và đập đầu Tạ Ngữ Phù xuống đất. Cậu ta nói một cách lạnh lùng: "Con đàn bà khốn nạn, cô cố tình lừa gạt tôi. Tôi đã đối xử với cô tốt như vậy. Mà cô còn cố tình làm tổn thương tôi. Tại sao cô không chết mẹ luôn
đi nhỉ. "
Lúc này, Lưu Kỳ đang muốn lên cơn điên. Nhà họ Thiện quyền lực nhất trong thành phố Thiên Vân và Mặc Dương, người mạnh nhất ở khu vực xám, cả hai người họ đều bị xúc phạm. Tất cả đều là do Tạ Ngữ Phù, sao cậu ta có thể giữ bình tĩnh được.
"Anh Tam Thiên, em là một thằng ngốc, là một thằng khốn. Em chỉ là một tên phế
vật. Xin hãy tha thứ cho em, em sẽ làm trâu bò, phục vụ cho anh, xin hãy cho em thêm một cơ hội." Sau khi ra sức đánh Tạ Ngữ Phù, cậu ta run rẩy nói với Hàn Tam Thiên.
Cho tận bây giờ, trong cuộc sống, Lưu Kỳ chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như
vậy.
"Làm trâu bò, phục vụ cho tôi? Cậu trông giống một con chó hơn đấy." Hàn Tam
Thiên nói.
Lưu Kỳ sửng sốt. Sau đó, cậu ta ngay lập tức quỳ rạp trên mặt đất, hít thở một cách khó khăn và nói: "Anh Tam Thiên, anh thấy giống không? Nếu không, em sẽ học hỏi thêm."

Lâm Dũng thấy cảnh này bèn hít một hơi thật sâu. Mặc dù Lưu Kỳ đã từ bỏ phẩm giá của mình, nhưng địa vị của anh ta trong thành phố Thiên Vân tương lai có lẽ
vẫn sẽ không hề thoải mái nữa.
Rốt cuộc thì, để có thể làm một con chó của Hàn Tam Thiên, không phải ai cũng có đủ điều kiện.
Theo như Lâm Dũng thì đây không phải là một điều đáng xấu hổ mà là tự hào!
Tiếc là anh ta đã bỏ lỡ cơ hội này tại sòng
bạc của Thường Bân.
Hàn Tam Thiên đứng dậy nói với Lưu Kỳ: "Cho cậu ba ngày. Tôi muốn thấy nhà họ Tạ bị phá sản. Nếu là một con chó, cậu phải học cách cắn người."
"Vâng, anh Tam Thiên, em sẽ làm điều đó, em sẽ làm điều đó." Lưu Kỳ gật đầu liên tục.
Câu này chắc chắn là một tiếng sét đánh ngang tại đối với Tạ Cẩn Ngôn. Trong thời gian này, ông đã cố gắng hết sức, hy vọng có thể cải thiện địa vị nhà họ Tạ trong thành phố Thiên Vân, nhưng tất cả những nỗ lực đó đã hoàn toàn bị Tạ Ngữ Phù hủy hoại. Trong tương lai, ở thành phố Thiên Vân, sẽ không còn nhà họ Tạ nữa!
Sau khi Hàn Tam Thiên rời khỏi hộp đêm, Lâm Dũng đi đến trước mặt Lưu Kỳ nói một cách thản nhiên: "Thật ghen tị với
cậu, sao cậu lại may mắn như vậy?"
Lúc này, Lưu Kỳ chưa hiểu hết ý nghĩa của những câu nói này. Cậu ta chỉ cảm thấy rằng mình có thể cứu được nhà họ Lưu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.