Trước tới nay đều là cô ta cao thượng trước Lưu Kỳ, làm gì có chuyện Lưu Kỳ
dám đánh cô?
“Lưu Kỳ, anh không muốn tôi sao?” Tạ Ngữ Phù nói.
Lưu Kỳ cười lạnh: “Loại kỹ nữ như mày, đừng tưởng tạo không biết mày nghĩ gì. Không phải mày lợi dụng tạo giúp mày sao? Tao mà biết mày không để ý đến tao, mẹ nó tạo còn phí thời gian trên người mày làm gì. Loại vẻ đẹp như mày, tao chỉ cần bỏ tiền ra là một đám con gái đã bị vào rồi. Mày tự coi mình là nữ hoàng muốn ông đâu hầu hạ mày chắc?”
Tạ Ngữ Phù nghe được câu này, sắc mặt
càng trắng bệch. Chính vì tồn tại người như Lưu Kỳ mới khiến Tạ Ngữ Phù có niềm tin vào bản thân, mới khiến cô ta có cảm giác cao quý như một nữ hoàng. Mà lời của Lưu Kỳ hoàn toàn đánh cô ta vào băng cốc.
“Huống chi lúc này ngay cả Mặc đại ca mà mày cũng dám trêu vào. Con mẹ mày, tao mà không cho mày một bài học sao xứng với Mặc đại ca được chứ.” Nói xong, Lưu Kỳ lại cho Tạ Ngữ Phù mấy đấm lên mặt.
Mặc Dương nhìn tình huống như vậy, cười nhạt. Lưu Kỳ vì rũ sạch trách nhiệm mà ra tay thật độc ác, đối xử với người
phụ nữ mình thích mà không lưu tình.
“Lưu Kỳ, cậu nói cho cẩn thận, cái gì mà xứng với tôi, cậu đánh cô ta thì liên quan gì tới tôi?” Mặc Dương thản nhiên nói.
Lưu Kỳ sợ hãi, nhanh chóng cúi đầu, nói: “Mặc đại ca, em biết sai rồi. Chuyện này đều là ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-da-tai/1685348/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.