Dù sao Mặc Dương cũng là người lợi hại nhất vùng xám của thành phố Thiên Vân. Đến địa bàn ông gây sự thì ngang gây sự với Mặc Dương. Việc này mà để Mặc Dương biết được thì ngang tìm chết, kết cục chắc chắn sẽ rất thảm. Nhưng vì có được nụ cười của người đẹp, Lưu Kỳ đồng ý đánh cược một lần, chỉ cần nhân lúc Mặc Dương không biết giải quyết Hàn Tam Thiên là được.
Nghe Lưu Kỳ nói xong, những người kia yên tâm một chút. Hơn nữa đối phó một tên vớ vẩn cũng sẽ không gây ra động
tĩnh gì quá lớn.
“Ngữ Phù, em cứ chờ tên rác rưởi đó quy xuống trước mặt em nói xin lỗi đi.” Lưu Kỳ cười nói với Tạ Ngữ Phù.
“Đừng lãng phí thời gian, đi nhanh đi.”
Tạ Ngữ Phù vừa nói xong, mọi người liền đi vào Mordor.
Bọn họ đã sớm hỏi thăm được Hàn Tam Thiên đang ở đây, thông qua nội bộ của nhân viên Mordor cũng biết rõ ràng ghế riêng của Hàn Tam Thiên.
Đoàn người theo mục tiêu đi về hướng ghế riêng của Hàn Tam Thiên.
Muốn phô trương, nhất định phải đạp cửa đi vào càng oai hơn. Nhưng đây là địa bàn của nó, ngay cả một cái cốc họ cũng không dám đánh vỡ huống chi là đạp cửa.
Cẩn thận từng chút một mở cửa phòng khách, đám người nối đuôi nhau đi vào.
Cả phòng chỉ có một mình Hàn Tam Thiên, Lưu Kỳ cảm thấy hơi lạ, ai lại buồn chán đặt một gian riêng để ngồi một mình bao giờ. Hơn nữa trong phòng ngay cả
tiếng nhạc cũng không có.
Nhưng như vậy càng tốt, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-da-tai/1685346/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.