"Không phải cô bảo có chuyện quan trọng cần nói sao, cô nói đi, tôi còn có chuyện bận." Khổng Võ không kiên nhẫn, tuy Tại Ngữ Phù là người đẹp, nhưng nhà họ Tạ và nhà họ Không không chênh nhau lắm, đối với Khổng Võ, Tạ Ngữ Phù không phải là người phụ nữ gã có thể tùy tiện vứt bỏ khi chơi chán, cho nên gã lười để ý tới Tạ Ngữ Phù. Những người phụ nữ tạo gánh nặng cho Khổng Võ, gã đều không có hứng thú, gã còn trẻ, vẫn còn nhiều nơi xa hoa gã chưa đến, còn nhiều người đẹp đang chờ gã, gã cần gì tự treo cổ mình lên cây đâu. Tạ Ngữ Phù không ngại thái độ lạnh lùng của Khổng Võ dành cho mình, bởi cô đã quen, hơn nữa khi người ta rơi vào lưới tình, đều trở nên mù quáng, nên Tạ Ngữ Phù không hề ngại khi biết Khổng Võ là bad boy. “Anh lên nghỉ ngơi một lát đi, Thiên Linh Nhi cũng ở đây đó.” Tạ Ngữ Phù nói, đây là nguyên nhân cô hẹn Khổng Võ hôm nay, bởi vì cô biết chỉ cần có Thiên Linh Nhi, Khổng Võ mới cho cô mặt mũi. Quả nhiên, khi nghe thấy Thiên Linh Nhi cũng ở đây, biểu cảm của Khổng Võ thay đổi ngay lập tức. Gã không muốn có quan hệ gì với Thiên Linh Nhi, cũng không có gan, dù sao Thiên Linh Nhi mới mười tám và Thiên Vương Thịnh bảo vệ cô cực kỳ nghiêm ngặt, bất kỳ ai muốn vấy bẩn Thiên Linh Nhi cũng gặp kết cục không tốt, nhưng có thể làm bạn bè với vị công chúa nhà họ Thiên này chắc chắn có lợi. "Cũng được, đúng lúc tôi đang khát, vào uống cốc nước cho mát." Khổng Võ xuống xe. Tạ Ngữ Phù vui mừng, không hề ngại việc Khổng Võ ở lại vì Thiên Linh Nhi, chẳng qua cứ nghĩ tới trên tầng còn có kẻ vô dụng như Hàn Tam Thiên, Tạ Ngữ Phù không muốn Khổng Võ nghĩ nhiều lên đánh lời trước. "Hôm nay còn có người khác, nhưng em cùng anh ta không có quan hệ gì, đây là lần đầu tiên em gặp anh ta." Tạ Ngữ Phù nói. “Ai?” Khổng Võ tò mò nói.
“Một kẻ vô dụng mà thôi, anh có lẽ nghe tên anh ta rồi, nhưng chắc chắn chưa gặp bao giờ, dù sao loại người này không có tự cách gặp mặt anh." Tạ Ngữ Phù khinh thường, được Thiên Vương Thịnh coi trọng thì sao, trong mắt Tạ Ngữ Phù, Hàn Tam Thiên vẫn là kẻ voi dụng, bởi vì có quá nhiều sự tích Hàn Tam Thiên chịu nhục tại Thiên Vân, cái ấn tượng đầu tiên không dễ bị phá vỡ. "Kẻ vô dụng?" Khổng Võ nghi hoặc, kẻ vô dụng tại Thiên Vân, chẳng nhẽ là người đó? "Đi thôi anh, anh quan tâm tới kẻ vô dụng đó làm gì, cứ coi anh ta không tồn tại là được." Tạ Ngữ Phù chủ động ôm tay Khổng Võ, gương mặt tràn ngập hạnh phúc. Khổng Võ được Hàn Tam Thiên cứu một lần tại khu biệt thự Đỉnh Vân, nếu không phải nhờ Hàn Tam Thiên, bộ phận quản lý đã tìm tới nhà họ Khổng rồi, không chừng nhà gã cũng xong đời theo, cho nên Khổng Võ cực kì cảm kích Hàn Tam Thiên. Đến mức cái danh Hàn Tam Thiên là kẻ vô dụng vang dội khắp Thiên Vân nhưng gã vẫn coi là mây bay. Tin đồn không căn cứ này không biết giả hay thật, nhưng Hàn Tam Thiên cứu gã là thực sự. Đi cùng Tạ Ngữ Phù vào quán cafe, Khổng Võ không nhịn được hỏi: "Người cô nói chẳng nhẽ là Hàn Tam Thiên?" Tạ Ngữ Phù che miệng cười, nói: "ỞI Thiên Vân ngoài anh ta ra, còn ai có tiếng tăm vậy đâu?" Khổng Võ ngẩn người, đúng là Hàn Tam Thiên, gã muốn tìm cơ hội cảm ơn anh từ lâu rồi, không ngờ lại gặp nhau dưới tình huống như vậy, gã không tự chủ bước nhanh hơn. Tạ Ngữ Phù cười lạnh trong lòng, kẻ vô dụng như Hàn Tam Thiên có thể ngồi uống trà sữa với Khổng Võ cũng coi là phúc ba đời rồi. Nhưng cảnh tượng sau khi Khổng Võ lên tầng lại khiến Tạ Ngữ Phù sợ ngây người, không dám tin vào mắt mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]