"Anh. ... Đường Long, anh làm gì đó." Phạm Tuyết ngu ngốc hỏi lại.
Đường Long cắn răng, nháy mắt ra hiệu
với Phạm Tuyết, nói: "Nói rõ ràng mọi chuyện ra, tôi có thể tha cho cô một
mạng."
Phạm Tuyết biết, Đường Long muốn để cô ta gánh trách nhiệm, nhưng vì sao chứ? Chẳng lẽ cũng vì tên vô dụng trước mắt này sao? Anh ta dựa vào cái gì!
"Tôi... tôi. . ."
"Cô cái gì mà cô, có chuyện mau nói." Đường Long lạnh lùng nói.
Phạm Tuyết biết, nếu như cô ta không công cái nồi này, nhất định sẽ bị Đường Long ghi hận, sau này tuyệt đối không sống yên lành được, nếu như có thể giúp anh ta gánh chịu trách nhiệm, còn có thể lấy chút chỗ tốt, hơn nữa sau này cũng có thể dùng chuyện này để uy hiếp anh ta.
Đối với Phạm Tuyết mà nói, tôn nghiêm có thể bị tiền tài chà đạp, chỉ cần có tiền, cho dù để cô ta làm một con chó cái, cô ta cũng bằng lòng.
"Là tôi, là tôi không muốn làm chung với tên ngốc này, là tôi kỳ thị cậu ta, cho nên mới cố ý xé tất chân, muốn hại cậu ta." Phạm Tuyết cúi đầu nói.
Những người đồng nghiệp kia nghe được mấy câu này, ai cũng trợn mắt há mồm, mặc dù bọn họ cũng không muốn thấy Trương Thiên Tâm, nhưng dùng cách này nói xấu cậu cũng quá đáng. Hơn nữa dù cậu là một kẻ ngu, nhưng người trong công ty sai cậu làm gì, xưa nay cậu không hề từ chối.
Có người thậm chí coi Trương Thiên Tâm như chó mà đùa giỡn, ném đi đồ để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-da-tai/1685320/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.