“Ông đã nghĩ kĩ chưa? Đắc tội với tôi, tôi sẽ khiến ông không làm nổi chức bác sĩ này luôn đấy.” Tô Diệc Hàm lạnh lùng nói. Bác sĩ nói với vẻ không sao cả: “Đăng ký xếp hàng, dựa theo số để khám bệnh, đây là quy định của bệnh viện rồi.” Tô Diệc Hàm nghiến răng, nói: “Cái đồ ngu ngốc, chúng ta cứ chờ xem.” | Bác sĩ bất đắc dĩ thở dài một tiếng, ông không thể nào lý giải được sự ngang ngược của mấy kẻ có tiền. Có chút tiền là có thể coi trời bằng vung sao? Vết thương trên mặt Tô Nghênh Hạ không nhẹ, nhưng đa số đều là vết thương ngoài da, kê một số đơn thuốc dùng để bôi ngoài da, bôi lên vết thương trên mặt, còn có thuốc uống để trị ứ máu. Bác sĩ dặn Tô Nghênh Hạ về nhà nghỉ ngơi thật tốt, trong vòng nửa tháng vết thương có thể khỏi hẳn. Đi đến của bệnh viện, Tô Diệc Hàm lái một chiếc xe Audi TT đứng chắn ở trước mặt hai người. Xe vẫn chưa lắp biển, xem ra là mới mua, sau khi có tiền đúng thật là khác biệt hoàn toàn với lúc trước. “Tô Nghênh Hạ, khuôn mặt của cô vốn đã không dễ nhìn rồi. Ngày thường phải bảo vệ nó kĩ một chút, nếu không kẻ bất lực như Hàn Tam Thiên cũng có tư cách đá cô đi đó. Đến lúc đó cô muốn khóc cũng không khóc nổi đâu.” Tô Diệc Hàm cười nói. Tô Nghênh Hạ còn chưa kịp phản bác, Hàn Tam Thiên đã mở miệng nói: “Tiền của cô không phải đã tiêu hết rồi đó chứ? Cũng đừng quên lời nhắc nhở của tôi.” “Ngu ngốc.” Tô Diệc Hàm trợn trắng mắt, nhìn Hàn Tam Thiên giống như đang nhìn một kẻ ngốc, nói: “Tôi dùng tiền như thế nào, anh lấy tư cách gì để quản tôi? Anh là cái thá gì? Với lại tôi cảnh cáo anh, đừng nguyền rủa tôi, anh cho rằng tôi sẽ sợ Tô Nghênh Hạ sao? Bây giờ có thể làm việc ở công ty hay không, đối với tôi mà nói nó cũng không còn quan trọng nữa. Anh nhìn tôi xem, thấy tôi có giống người thiếu tiền không?” Tô Diệc Hàm nói xong, cố ý duỗi tay, tay phải đeo đồng hồ, tay trái đeo vòng vàng. “Biết chiếc đồng hồ này giá bao nhiêu tiền không? Ba trăm nghìn, cả đời này anh cũng không mua nổi đâu.” Tô Diệc Hàm cười đắc ý nói.
Nhìn Tô Diệc Hàm nghênh ngang rời đi, Tô Nghênh Hạ giận không thể át. Sính lễ này rõ ràng là của cô, không nghĩ tới lại rơi vào tay của Tô Diệc Hàm, để cô ta kiêu ngạo như vậy. “Đừng tức giận, buổi họp mặt gia đình cũng sắp tới rồi.” Hàn Tam Thiên lên tiếng an ủi. Tô Nghênh Hạ nghĩ ngợi một lúc, đúng là không có gì đáng để tức giận, chờ đến buổi họp mặt gia đình, Tô Diệc Hàm sẽ phải nhổ toàn bộ tiền ra, đến lúc đó cô ta cũng chỉ có thể khóc thôi. Sau khi trở lại biệt thự, Tô Nghệnh bôi thuốc ở trong phòng. Tưởng Lam lén lút bước vào trong phòng, sau đó còn đóng của rồi khóa trái lại. “Mẹ định làm gì vậy?” Tô Nghênh Hạ hỏi với vẻ khó hiểu. Tưởng Lam ngồi ở bên cạnh Tô Nghênh Hạ, nhỏ giọng hỏi: “Thế nào, con hỏi nó chưa? Nó rốt cuộc là ai vậy?” Trên đường từ bệnh viện về nhà, có mấy lần Tô Nghênh Hạ suýt chút nữa đã hỏi ra khỏi miệng, nhưng đều bị cô nhìn xuống. Lúc trước cô cảm thấy vô cùng tò mò, nhưng bây giờ không chỉ tò mò, lại còn có thêm một chút sợ hãi. Cô lo sau khi bản thân biết được sự thật, khoảng cách giữa cô và Hàn Tam Thiên sẽ càng lúc càng xa, cũng sẽ không xứng với Hàn Tam Thiên. “Mẹ à, con không dám hỏi.” Tô Nghênh Hạ nói. “Chuyện này thì có gì mà không dám chứ. Nó là chồng của con, con hỏi nhà nó đang làm gì, không phải là một chuyện rất bình thường sao?” Tưởng Lam vội vàng nói, bây giờ bà thật sự rất nóng lòng muốn biết Hàn Tam Thiên là ai. “Mẹ dám thì mẹ đi hỏi đi.” Tô Nghênh Hạ nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]