Lúc Tưởng Lam mất kiên nhẫn đi tới cửa, nhìn thấy Thi Tinh và Nam Cung Thiên Thu đứng bên ngoài, đồng tử lập tức phóng đại vô số lần.
Bà già này thì bà không biết, nhưng Thi Tinh thì cả đời cũng không quên.
Cái tát nặng nề kia với Tưởng Lam mà nói đến nay vẫn như mới xảy ra hôm qua, hơn nữa bà cũng biết được Thi Tinh là người có thân phận vô cùng lợi hại từ miệng Hàn Tam Thiên.
Sao... sao đột nhiên bà ta lại tìm tới cửa!
Tưởng Lam còn nhớ, Thi Tinh muốn bà làm người khiêm tốn, nếu còn làm khó "nó" chút nào sẽ khiến bà hối hận vì đã làm người.
Nhưng mà... nhưng mà Tưởng Lam hoàn toàn không biết "nó" trong miệng Thi Tinh là ai, chẳng lẽ, bà đã đắc tội người kia sao?
Trong nháy mắt Tưởng Lam nhớ lại mọi chuyện gần đây nhất, nhưng bà không nghĩ rằng mình đã đắc tội với ai.
"Sao... sao cô lại tới đây?" Tưởng Lam
hốt hoảng nói với Thi Tinh.
Nam Cung Thiên Thu lạnh lùng nhìn Tưởng Lam, hỏi: "Cô nói ai là chó mèo?"
Tưởng Lam sợ tới mức hơi run rẩy, vội vàng bảo: "Thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi không nói mấy người."
Tuy rằng Tương Lam không biết Nam Cung Thiên Thu là ai, nhưng khí thế của bà cụ này rất mạnh, hơn nữa thái độ của Thi Tinh đối với bà rõ ràng không phải cung kính bình thường, Tưởng Lam nào chọc được.
Hà Đình cảm thấy rất lạ, Tưởng Lam là loại người gì, bà rất rõ ràng, lúc khóc lóc om sòm long trời lở đất, ai cũng không thèm đặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-da-tai/1685303/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.