Hàn Tam Thiên không trả lời, Mặc Dương biết anh cố ý không kể, vì vậy cũng không muốn hỏi nhiều.
Sau khi Mặc Dương và Lâm Dũng gọi điện thoại, rạng sáng trên đường phố thành phố Thiên Vân lập tức náo nhiệt, mấy trăm người băng qua tất cả đường cái, đi vào từng khách sạn, câu lạc bộ và chỗ ăn chơi, khí thế đào sâu ba thước đất muốn tìm ra Hàn Quân.
Mà lúc này Hàn Quân vẫn còn đang ôm người đẹp trong Kim Kiều Thành không muốn rời khỏi.
Có lẽ là ở nhà tù Tần Thành quá lâu, thời gian dài không chạm vào phụ nữ nên hiện tại gã ước gì tất cả đàn bà ở Kim Kiều Thành đều tới hầu hạ mình.
"Tên phế vật kia có lẽ chưa từng hưởng thụ đãi ngộ như vậy, đúng là một kẻ đáng thương mà." Hàn Quân vừa cười vừa nói, điệu bộ trái ôm phải ấp giống như hoàng đế, càng nghĩ đến tình cảnh của Hàn Tam Thiên gã càng cảm thấy đáng thương.
Bị nhà họ Hàn một cước đạp khỏi thủ đô, đến địa phương nhỏ thành phố Thiên Vân này, vậy mà cũng không được yên, lưu lạc
tới mức bị người khác bắt nạt, bị xem như kẻ bất lực.
"Nhưng mày yên tâm, tạo sẽ giúp mày vang danh, để người thành phố Thiên Vân biết, mày không phải phế vật, dù gì sau này ông cũng phải dựa vào tên của mày mà sống."
"Thực mẹ nó khiến nhà họ Hàn mất mặt xấu hổ."
Dứt lời, Hàn Quân lại đắm chìm vào việc đùa bỡn phụ nữ.
Hôm sau, thủ đô.
Nam Cung Thiên Thu nhận được một bức thư cá nhân,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-da-tai/1685299/chuong-248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.