Tô Nghênh Hạ cực kỳ sợ hãi giãy giụa, hét to, động tĩnh nhanh chóng truyền đến tại của đám người Tưởng Lam. Hà Đình là người đầu tiên xông vào phòng, lúc thấy Hàn Quân ép buộc Tô Nghênh Hạ thì tức đến đến độ thét lên. Ngay lập tức, hai người Tưởng Lam và Tô Quốc Diệu cũng tới. Ba người hợp sức đẩy Hàn Quân ra, đứng trước mặt Tô Nghênh Hạ che chở CÔ. "Hàn Tam Thiên, con mẹ nó mày đanglàm gì đó." Tô Quốc Diệu trợn mắt trừng trừng, hơn ba năm, Tô Nghênh Hạ không để Hàn Tam Thiên đạt được, không ngờ rằng anh vậy mà lại súc sinh làm ra loại chuyện này. "Thằng súc sinh, mày thế mà dám ép buộc con gái tao, có tin tao báo cảnh sát hay không." Tưởng Lam tức giận nói. Trong lòng Hà Đình cũng rất tức giận, bà không thể tưởng tượng được tại sao Hàn Tam Thiên lại trở nên như vậy, tuy rằng bọn họ là vợ chồng, nhưng dưới tình huống Tô Nghênh Hạ không chịu, anh cũng không thể làm xằng bậy. | Rốt cuộc thì Hàn Quân cũng không phải Hàn Tam Thiên, đối mặt với việc ba người làm khó, gã có lòng mà không có sức, chỉ có thể nói: "Mấy người quản việc không đâu làm gì, tôi ngủ với vợ tôi, đạo lý hiển nhiên, mấy người là cái thá gì." Lập trường của câu này rất vững chắc, dù sao bọn họ cũng là vợ chồng hợp pháp. Nhưng bất kể Tưởng Lam hay Tô Quốc Diệu đều không cho phép chuyện này xảy ra, bởi vì trong mắt bọn họ, Hàn Tam Thiên về cơ bản không xứng làm bẩn sự trong sạch của Tô Nghênh Hạ. Đặc biệt là Tưởng Lam, bà còn hi vọng Tô Nghênh Hạ sẽ ly hôn với Hàn Tam Thiên, làm sao có thể để Hàn Tam Thiên xảy ra quan hệ với Tô Nghênh Hạ được? "Hàn Tam Thiên, mày cút ra ngoài cho tạo, từ nay về sao mày không có tư cách lại căn biệt thự này nữa." Tưởng Lam lạnh lùng nói.
Hàn Quân cười nhạt một tiếng, nói: "Mẹ nó, bà dám đuổi tôi đi? Có tin tôi từng chút đùa nhà họ Tô tới chết không?" "Nếu mày có thể làm được như vậy, tạo ngược lại muốn xem xem mày lợi hại bao nhiêu." Tưởng Lam khinh thường nói. Tục ngữ nói hảo hán không chịu thiệt trước mắt, Hàn Quân không chế ngự được ba người trước mắt, chỉ có thể không làm nữa, nhưng lửa dục trên người vẫn phải tìm chỗ để trút ra. Nơi nổi tiếng nhất thành phố Thiên Vân chính là Kim Kiều Thành, sau khi rời khỏi khu biệt thự Đỉnh Vân, Hàn Quân gọi một chiếc taxi đi mất. Tô Nghênh Hạ không chỉ sợ chuyện đêm nay Hàn Quân đã làm với mình, cô còn cảm giác vô cùng hoảng hốt về thân phận của người vừa xa lạ vừa quen thuộc này. Tại sao một người không phải Hàn Tam Thiên, cố tình lại trông giống anh như vậy? "Nghênh Hạ, mẹ đã nói thằng súc sinh này không phải người tốt từ lâu rồi, bây giờ con nên tin mẹ rồi chứ, ly hôn đi, phải ly hôn, nếu không, nhất định sau này nó vẫn sẽ làm những chuyện thế này với con, tốt nhất là cách nó thật xa." Tưởng | Lam nói với Tô Nghênh Hạ. Tuy rằng Tô Quốc Diệu cũng rất muốn làm vậy, nhưng hiện tại Hàn Tam Thiên có dính dáng đến nhà họ Thiên, lại còn nắm nhược điểm của nhà họ Tô trong tay, nếu lỡ như đến lúc Hàn Tam Thiên ly hôn, anh nói chuyện nhà họ Tô nghi ngờ cho nhà họ Thiên biết, hậu quả khó mà tưởng tượng được. "Không thể ly hôn." Tô Quốc Diệu nói. Tưởng Lam mặt mày ngạc nhiên quay đầu nhìn Tô Quốc Diệu, hỏi: "Có phải anh mất trí rồi không? Vậy mà lại nói đỡ cho Hàn Tam Thiên, còn chứa chấp tên súc sinh này, lỡ như lần sau chúng ta không có ở nhà, nó lại làm ra chuyện thế này thì sao?" Tô Quốc Diệu thở dài, sao ông lại không lo lắng chứ? Nhưng chuyện ly hôn này thực sự ảnh hưởng quá rộng, về cơ bản không thể làm được. "Chẳng lẽ em đã quên chuyện bà cụ qua đời ư? Bây giờ ly hôn với Hàn Tam Thiên, nó đi nói với nhà họ Thiên là là chúng ta hoài nghi Thiên Linh Nhi giết mẹ, em có gánh nổi hậu quả không?" Tô Quốc Diệu nói.
Tưởng Lam nghe ông nói thế lập tức tỉnh táo không ít, nghiến răng nghiến lợi bảo: "Thằng súc sinh này, nhất định là ỷ vào điều này nên mới dám làm xằng làm bậy với Nghênh Hạ." Tô Nghênh Hạ nghe bọn họ nói chuyện, sợ hãi trong lòng dần giảm bớt, lo lắng cho Hàn Tam Thiên nhiều hơn. Vì xuất hiện một người giống như đúc, sự hiện hữu của gã, như thể đã thay thế Hàn Tam Thiên, vậy Hàn Tam Thiên đâu rồi? Anh sẽ không gặp nguy hiểm gì chứ!"Mẹ, mọi người đi ngủ đi, con muốn yên tĩnh một chút." Tô Nghênh Hạ nói. Tưởng Lam vẻ mặt lo lắng hỏi: "Con không sao chứ, tuyệt đối đừng có bóng ma tâm lý đấy." Tô Nghênh Hạ lắc đầu, đối phương căn bản chẳng phải Hàn Tam Thiên, sao cô lại có bóng ma tâm lý được, hiện tại cô chỉ vô cùng lo lắng về tình cảnh của Hàn Tam Thiên mà thôi. Kim Kiều Thành, Hàn Quân một lần kêu hai người phụ nữ, lúc trái ôm phải ốc tiến về phòng bắt gặp một người đàn ông trung niên. Hàn Phi cảm thấy chẳng sao, nhưng người đàn ông trung niên kia lại nhíu mày. Thiên Hoành Huy - con trai Thiên Vương Thịnh, đồng thời cũng là cha của Thiên Linh Nhi. Trong tiệc mừng thọ của Thiên Vương Thịnh, Hàn Tam Thiên được mời ngồi ở bàn chính, lúc ấy Thiên Vương Thịnh còn đặc biệt giới thiệu Hàn Tam Thiên với người nhà họ Thiên. Tuy rằng khi đó Thiên Hoành Huy rất ngạc nhiên về thân phận của Hàn Tam Thiên, nhưng gần đây sau khi nghe Thiên Linh Nhi nhắc đến chuyện của Hàn Tam Thiên cũng hiểu được đại khái nguyên nhân Thiên Vương Thịnh tán thưởng Hàn Tam Thiên. Sao anh lại đến chỗ thế này, hơn nữa bắt gặp mình còn giống như không hề nhìn thấy! Thiên Hoành Huy về đến nhà, sáng hôm sau đã đến tìm Thiên Vương Thịnh. "Cha, Hàn Tam Thiên là loại người gì?" Thiên Hoành Huy hỏi Thiên Vương Thịnh. Gần đây Thiên Vương Thịnh vì chuyện mình là học trò của Hàn Tam Thiên mà cực kỳ vui vẻ, nhưng sao tự nhiên Thiên Hoành Huy lại hỏi về Hàn Tam Thiên?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]