Chương trước
Chương sau
Nhưng thẳng, con có thể khiến người ta thay đổi cách nhìn, sức ảnh hưởng của tảng đá kê chân này không nhỏ." Thượng Quan Hắc Bạch cười đắc ý nói, kế hoạch này của ông gần như hoàn hảo. Âu Dương Tu Kiệt thua sẽ
không có bất kỳ ảnh hưởng gì, nhưng Vương Mậu thua, Âu Dương Tu Kiệt sẽ thuận lợi giẫm lên tảng đá kê chân này.
"Thầy, ngoài bàn cờ, mưu lược của thầy cũng không ai có thể sánh bằng. Con có thể trở thành học trò của thầy thật sự là phúc đức ba đời." Âu Dương Tu Kiệt cười nói.
"Đừng nịnh hót, cho ông già kia chút thể diện mới là chuyện đúng đắn."
Hiệp hội cờ vây, đa phần hội viên đều có mặt, bởi vì bọn họ biết nhân vật cấp bậc siêu sao như Thượng Quan Hắc Bạch đã
đến thành phố Thiên Vân, tất nhiên sẽ đích thân tới hiệp hội cờ vây. Bọn họ muốn nhìn thủ Thượng Quan Hắc Bạch ngoài đời thực, hơn nữa rất nhiều người tôn ông làm thần tượng, thần tượng đã đến, tất nhiên không thể bỏ qua.
Nhưng người ở đây trừ Vương Mậu ra thì không ai biết Thượng Quan Hắc Bạch tới là để tìm ông ta đánh cờ.
Chẳng bao lâu sau, khi Thượng Quan Hắc Bạch xuất hiện, cả hiệp hội cờ vây bắt đầu trở nên bồn chồn, nam nữ già trẻ, vẻ mặt cả đám kích động.
"Ngài Thượng Quan, không ngờ rằng ngài lại tới thật."
"Lần này ngài Thượng Quan đến thành phố Thiên Vân là có chuyện quan trọng gì muốn làm sao? Nếu cần dùng đến nơi của tôi thì xin cứ mở miệng."
"Ngài Thượng Quan thật đúng là khiến hiệp hội cờ vây thành phố Thiên Vân chúng tôi được vẻ vang. Nếu được ngài tùy tiện chỉ bảo máy chiếu, nhất định tài đánh cờ của chúng tôi có thể tiến bộ không ít."
Thượng Quan Hắc Bạch đã sớm quen với việc được người ta tâng bốc, nhân vật có đẳng cấp như ông, đi đến đâu mà không được nhiều người chào đón.

Ông nở nụ cười công thức hóa, bước đến trước mặt Vương Mậu, nói: "Có thể chỉ bảo mấy chiêu hay không phải xem hội trưởng của các người có thực lực bao nhiêu."
Sắc mặt Vương Mậu hơi khó coi, thua nhiều năm như vậy, lúc ông ta đối mặt với Thượng Quan Hắc Bạch đã có chút bóng ma, chùn bước trong lòng khiến ông ta
không chiến mà bại.
"Ngài Thượng Quan muốn so chiều với hội trưởng của chúng tôi sao?"
"Thật tốt quá, có thể tận mắt thấy ngài Thượng Quan cầm cờ là vinh hạnh lớn lao của chúng tôi."
"Hội trưởng, việc này không nên chậm trễ, chúng ta mau chóng bắt đầu đi."
Xem Thượng Quan Hắc Bạch đánh cờ, những người này đều đã thấy, nhưng đó là trận đấu trong tivi, phần mọi người đều không đích thân tới hiện trường. Cơ hộinày đối với bọn họ rất đáng quý, vì vậy ai ai cũng rất hưng phấn.
Vương Mậu nhìn thoáng qua Thiên Xương Thịnh, không phải ông già này nói Hàn Tam Thiên đã nhận lời rồi sao? Sao giờ Hàn Tam Thiên vẫn chưa tới.
"Thượng Quan, tôi ở trước mặt ông, thật sự là múa rìu qua mắt thợ." Vẻ mặt Vương Mậu xấu hổ nói.
"Ông khiêm tốn quá rồi, tuy rằng tôi và ông đánh cờ, tôi chưa từng thua, nhưng ông cũng mang đến cho tôi không ít bất ngờ, điều này cho thấy thực lực của ông
vẫn rất mạnh." Thượng Quan Hắc Bạch cười bảo.
Hứa Hoan đứng sau lưng Vương Mậu vẻ mặt không phục, tuy rằng cô ta biết Thượng Quan Hắc Bạch rất lợi hại, nhưng nói như vậy cũng quá kiêu ngạo, ông chưa từng thua, chẳng phải là biến tướng bảo thầy không thắng nổi ư?

"Ông Thượng Quan, ông lợi hại như vậy, tại sao vẫn không giành được vô địch thế giới?" Hứa Hoan hỏi.
Vừa hỏi xong, sắc mặt của mọi người lập tức thay đổi, bởi vì bọn họ đều rõ, tuy địa
vị của Thượng Quan Hắc Bạch cao nhưng tiếc nuối lớn nhất vẫn là chuyện bị thua trên cuộc đấu cấp Thế Giới. Tuy rằng chỉ có một lần nhưng ông không tham gia nữa, điều này cho thấy ông rất kiêng kị chuyện này. Hứa Hoan nhắc tới trước mặt mọi người, không phải cố ý xát muối vào vết thương ư?
"Hừ, thầy tôi không thèm tham gia mà thôi, thầy ấy chưa từng đặt danh dự cá nhân lên đầu, chỉ muốn cống hiến nhiều hơn cho giới cờ vây Trung Quốc, vì vậy mới không lãng phí thời gian vào việc đó." Âu Dương Tu Kiệt lạnh giọng nói.
Để làm dịu không khí, những hội viên kia nghe xong câu này không khỏi vỗ tay khen hay, cảm thán Thượng Quan Hắc Bạch vì nghĩa lớn.
Hứa Hoan còn muốn nói gì đó nhưng bị Vương Mậu cản lại. Rõ ràng hôm nay đối phương tới không có ý tốt, tranh cãi miệng lưỡi dư thừa đến cùng, nói không chừng chỉ khiến bọn họ mất mặt thêm.
"Vương Mậu, ông không cần lo, hôm nay xuất chiến không phải tôi mà là học trò của tôi." Thượng Quan Hắc Bạch nói.
Âu Dương Tu Kiệt ôm quyền nói: "Kính xin ông Vương vui lòng chỉ giáo."
Vương Mậu nhíu mày, lão già này muốn làm gì, sao lại để học trò của mình xuất chiến chứ?
Vương Mậu nhanh chóng hiểu rõ những nguyên nhân khác, trong lòng không khỏi tức giận, đây là tới tìm ông ta để làm bàn đạp mà!
"Ông Vương, ông sẽ không sợ đâu nhỉ?" Âu Dương Tu Kiệt khiêu khích nói.
Đúng lúc này, rốt cuộc Vương Mậu cũng thấy Hàn Tam Thiên từ từ bước vào, lông mày giãn ra, nói: "Tôi là trưởng bối, chơi cờ với cậu cho dù có thắng cũng là ỷ lớn hiếp nhỏ, nếu đã vậy, tôi cũng để học trò của tôi xuất chiến, thế nào? Nếu nó thua, tôi lại đánh với cậu một ván."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.