"Ông Vương, lần trước ông cũng nói vậy đấy." Thiên Linh Nhi cười bảo.
Vương Mậu không quay đầu lại, nhanh chóng ra ngoài.
Thiên Vương Thịnh cười nhạt một tiếng, nói: "Cháu dọa ông sợ đến mức lần sau không dám đến nữa."
Thiên Linh Nhi quệt mồm, vẻ mặt không vui nói: "Ai kêu lần nào ông cũng nói như vậy, từ lần đầu tiên cháu gặp ông thì ông đã nói tặng quà cho cháu, bao nhiêu năm qua rồi, cháu chưa từng thấy quà có hình dáng thế nào."
"Ha ha ha ha." Thiên Vương Thịnh cười to, mặc dù địa vị của Vương Mậu ở thành phố Thiên Vân rất cao, nhưng cũng là người chính trực, chưa từng nhận quà của người khác. Vì vậy cuộc sống của ông ta rất nghèo khổ, làm gì còn dư tiền mua quà cho Thiên Linh Nhi?
Nhưng ông già này cũng cần mặt mũi, lần nào cũng nói như vậy.
"Ông nội, ông Vương đến tìm ông làm gì?" Thiên Linh Nhi tò mò hỏi.
"Tìm ông giúp đỡ." Thiên Vương Thịnh ngồi trên sô pha, vẻ mặt vui vẻ.
"Giúp? Ông Vương không phải người bình thường, tìm ông giúp cái gì chứ." Thiên Linh Nhi khó hiểu hỏi, đối với việc Vương Mậu không tặng quà, cô không tức giận thật, bởi vì cô rất rõ tình huống của Vương Mậu, hơn nữa trong lòng cô còn
rất bội phục, người không động lòng trước tiền tài, hiện tại không nhiều.
"Ông ta có một đối thủ cũ, dạo tới sẽ đến thành phố Thiên Vân một chuyện, thua mấy thập niên rồi, ông già đó bảo lần này có thể là lần cuối cùng gặp mặt, ông ta không muốn thua." Thiên Vương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-da-tai/1685264/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.