Vương Mậu vốn vẫn luôn im lặng không nói gì lại mở miệng thấp giọng bảo: "Sau khi ăn cơm xong, chúng ta nghiêm túc đánh một ván."
Vương Mậu không tin mình sẽ thua. Trên phương diện cờ vây, trình độ của ông ta cao hơn rất nhiều người, làm sao có thể thua bởi một người trẻ tuổi chứ?
Đối với yêu cầu kiểu này, Hàn Tam Thiên tuyệt đối sẽ không cự tuyệt, nếu không thì quá không nể mặt Vương Mậu rồi.
Về phần đến lúc đó ai thua ai thắng, đó lại là chuyện khác.
"Ông Vương, chúng ta ăn uống no nê rồi lại chiến đấu tiếp." Hàn Tam Thiên cười
nói.
Vương Mậu dẫn hai học trò rời khỏi phòng trước.
Thiên Vương Thịnh không thèm để ý đến việc Hàn Tam Thiên kém mình rất nhiều tuổi, bàn tay vỗ vai anh, nói: "Chàng trai trẻ, cậu được đó, lúc nghiêm túc rồi thì ngay cả Vương Mậu cũng không phải là đối thủ. Có điều ông ta cũng chưa nghiêm túc đâu, ván cờ chiều nay, cậu nắm chắc
được bao nhiêu phần?"
"Ông à, cháu nhớ hình như có người phải bái sự đó." Hàn Tam Thiên cười nói.
Vẻ mặt Thiên Vương Thịnh cứng lại, tên nhóc này vẫn còn nhớ chuyện đó sao.
Cái tuổi này của ông mà bái sư, nói ra cũng mất hết mặt mũi. Hơn nữa ông là gia chủ của nhà họ Thiên, tuy không quản lý việc làm ăn của nhà họ Thiên, nhưng có nói thế nào cũng là người đứng đầu cả gia tộc, làm học trò cho một người trẻ tuổi còn ra thể thống gì nữa.
"Ông à, nhân vật lớn như ông sẽ không nói lời mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-da-tai/1685241/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.