Trong văn phòng Dương Kỳ.
Hàn Tam Thiên ngồi trên sô pha, Dương Kỳ nơm nớp lo sợ đứng bên cạnh.
"Anh Tam Thiên, sao anh lại tới đây." Dương Kỳ hỏi, ba năm trước ông ta còn là một tên ăn hại mà thôi, Hàn Tam Thiên tìm thấy ông ta, cho ông ta cơ hội đạt được ngày hôm nay.
Cho dù nay Dương Kỳ đã nắm được mạng lưới quan hệ trong tay, nhưng mà vẫn không dám có tý xíu khinh thường nào với Hàn Tam Thiên. Bởi vì ông ta biết rõ Hàn Tam Thiên có thể cho ông ta mọi
thứ, cũng có thể lấy lại hết.
"Hôm nay cùng vợ đến tới tham gia họp lớp, tiện thể tới thăm ông một chút, cũng ba năm rồi chúng ta không gặp nhau sợ ông quên tôi." Hàn Tam Thiên cười nói.
Nghe nói như thế, Dương Kỳ kích động, vội vã nói: "Anh Tam Thiên, sao tôi có thể quên anh được. Quên họ của bản thân cũng không khả năng quên ơn huệ lớn lao của anh Tam Thiên với tôi."
"Dương Kỳ, tôi cho ông được, cũng lấy lại được, ông biết mà đúng không?" Hàn Tam Thiên nói.
Trong lòng Dương Kỳ hoảng sợ, làm sao lại đột nhiên nói câu như vậy?
"Anh Tam Thiên, có phải có chỗ nào tôi làm không được đúng đúng không?" Dương Kỳ căng thẳng hỏi.
Hàn Tam Thiên lắc đầu, nói: "Không phải không đúng. Chỉ là muốn nhắc nhở ông một chút mà thôi, tôi không muốn con đường mất ba năm thời gian mai phục, cuối cùng lại phải tự tay hủy diệt."
"Xin anh Tam Thiên yên tâm, đời này
Dương Kỳ tôi làm trâu ngựa cho anh. Tuyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-da-tai/1685188/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.