Nghênh Hạ che miệng Hàn Tam Thiên lại, Hàn Tam Thiên đành phải nghe theo.
Bó thạch cao, vẻ mặt Hàn Tam Thiên đau khổ, lúc này là thật sự tàn phế, đừng hy vọng lại dùng tay làm bất cứ chuyện gì.
"Trong khoảng thời gian này, anh đi theo em. Mỗi ngày đến công ty đi làm, không thì em không chăm sóc tốt cho anh được." Rời khỏi bệnh viện, Tô Nghênh Hạ nói.
Tình huống bây giờ, chỉ có thể Tô Nghênh Hạ nói cái gì, Hàn Tam Thiên làm cái gì, dù sao giờ anh là một tên tàn phế ngay cả ăn cơm cũng khó khăn.
Có điều, theo Tô Nghênh Hạ đi làm, cũng
là một chuyện không tệ.
Đến công ty, khi Tô Nghênh Hạ bận công tác, Hàn Tam Thiên ngồi trên sô pha ở khu vực tiếp khách nghỉ ngơi, dù chỉ là yên lặng nhìn Tô Nghênh Hạ, cũng đã rất tốt đẹp đối với anh.
Buổi trưa ăn cơm, Tô Nghênh Hạ gánh vác lấy công việc đút cơm cho Hàn Tam Thiên, để Hàn Tam Thiên ăn no trước, mình mới động đũa, hết lòng chăm sóc.
"Anh đi toilet cái đã." Ăn cơm xong, Hàn Tam Thiên nói với Tô Nghênh Hạ.
Mỗi ngày Tô Nghênh Hạ đều nghỉ trưa một lúc, nghỉ ngơi dưỡng sức, cô gật đầu.
Lúc đến toilet, vừa vặn bắt gặp Tô Hải Siêu, nhìn thấy hai tay Hàn Tam Thiên bó thạch cao, Tô Hải Siêu cười nói: "Ơ, đây là tạo mẫu mới của nhà thiết kế nào thế, rất trào lưu đó."
"Nếu anh muốn, tôi có thể đưa cho anh một đôi." Hàn Tam Thiên nhàn nhạt nói.
Tô Hải Siêu ăn đậm hai lần trong tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-da-tai/1685163/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.