Thi Tinh đứng bên cửa sổ nhìn Hàn Tam Thiên rời đi, trong đầu không ngừng vang vọng lại câu nói cuối cùng kia của Hàn Tam Thiên.
Quân tử che dấu tài năng, chờ thời cơ hành động!
Đây là đang thể hiện một loại nhẫn nhịn, nhưng mà Thi Tinh lại cảm nhận được một cỗ tự tin mãnh liệt từ trên người Hàn Tam Thiên.
Dường như chỉ cần thằng bé muốn, là nó có thể làm được.
Nó không làm, chỉ vì không muốn mà thôi.
Đây là tự tin, hay là tự phụ quá mức vậy?
Cho dù là nhà họ Hàn cũng không dám có loại khí thế chiếm hết núi sông sao nó lại dám chứ?
Chẳng lẽ nó lại dựa lưng vào nhà họ Hàn để dùng mánh khóe sao?
Thi Tinh cười nhạt, lẩm bẩm nói:
"Con nhìn mọi chuyện quá đơn giản rồi, còn có rất nhiều ngọn núi con sông khó đi nữa mới đến được nhà họ Hàn, con dựa vào cái gì mà có thể làm được đây?"
"Nếu không phải do mẹ tranh thủ cho con một cơ hội, con đã phải thay anh con ngồi
tù rồi, có biết không? Hy vọng con sẽ không để cho mẹ thất vọng, nếu không bà nội sẽ bắt con thế chỗ cho anh con."
"Hai đứa đều là con của mẹ. công bằng của con ở trước mặt bà nội là thứ không đáng để nhắc đến."
"Đừng để cho mẹ thất vọng, nếu không chính tay mẹ sẽ hủy hoại con."
Cặp anh em sinh đôi nhà họ Hàn bề ngoài nhìn thì giống nhau như đúc, người bên ngoài nhìn vào cơ bản không thể nào phân biệt được.
Cho nên ngay từ lúc Hàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-da-tai/1685151/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.