Trong lúc người phụ nữ giàu có đang nói, bà ta vẫn không ngừng dùng túi xách đánh thật mạnh vào đầu người phụ nữ trung niên.
Người phụ nữ trung niên đối mặt với sự chỉ trò của người bên ngoài, bà không ngừng kêu lên liên tục: “Tôi không làm, tôi thật sự không làm, là bà ta vụ oan cho
tôi.”
“Tôi vu oan cho bà? Tôi làm sao lại có thể vụ oan cho loại người để tiện như bà chứ? Chẳng lẽ tôi còn vì chút tiền đó mà vu oan cho bà sao?” Người phụ nữ giàu có vả vào mặt người phụ nữ trung niên
một cái, nhưng chưa hả giận, bàn chân đang mang giày cao gót còn đạp thêm hai cái.
“Mọi người tới đây mà xem, nhìn tôi giống người thiếu mấy chục triệu vậy sao? Tôi chỉ không muốn loại người xấu xa như vậy tiếp tục đi hại những người khác thôi.” Người phụ nữ giàu có nói.
Dựa theo cách ăn mặc của bà ta thì đúng thật là không phải loại người thiếu tiền, thế nên quần chúng vây xem không hề nghi ngờ một chút nào. Chẳng qua sự chỉ trích đối với người phụ nữ trung niên lại càng ngày càng nặng nề hơn.
Thấy mọi người đều đang nói giúp mình, gương mặt người phụ nữ giàu có càng thêm đắc ý. Bà ta khinh miệt liếc nhìn người phụ nữ trung niên, tiếp tục nói: “Bà ta là một tên trộm, hôm nay tôi sẽ cho mọi người biết bộ mặt thật của bà ta. Về sau bà đừng nghĩ đến chuyện làm việc ở thành phố Vân này nữa.”
Biết người biết mặt khó biết lòng, câu ngạn ngữ này đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-da-tai/1685141/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.