Chương trước
Chương sau
Tham quan kết thúc, mọi người ngồi chờ trong phòng khách. Bạn học cũ nịnh nọt làm Tưởng Lam cười rung cả người, nhưng biểu cảm của đám người nhà họ Tô lại cực kỳ tối tăm.
Vốn là người có địa vị thấp nhất trong nhà họ Tô, hiện giờ lại ở trong căn biệt thự tốt nhất, cưỡi lên đầu tất cả mọi người.
"Quốc Diệu, căn biệt thự này là cậu mua lại?" Tô Quốc Lâm hỏi, ông ta phải hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra. Rõ ràng căn nhà này được bán đấu giá, làm gì có chuyện vào trong tay Tô Quốc Diệu được.
Tô Quốc Diệu làm gì biết căn biệt thự này mọc từ đâu ra, nhưng lúc này Tưởng Lam lại quay ra, nói: "Anh à, căn biệt thự này là chúng tôi dùng hoa vàng tiền bạc mua được, có vấn đề không? Chẳng lẽ việc
nhà của tôi còn phải báo cáo cho anh?"
"Di Lam, điều kiện của nhà dì như thế nào chẳng lẽ bọn cháu không biết sao? Sao dì lại có nhiều tiền như vậy?" Tô Hải Siêu trầm giọng nói.
"Cậu đang khinh thường người khác phải không." Tưởng Lam liếc mắt nhìn Hàn Tam Thiên, chuyện náo động lớn thế này, bà không thể nhường cho Hàn Tam Thiên được. Hơn nữa nói ra sẽ không có ai tin, nhưng nếu muốn có lý do để người ta tin cũng cực kỳ đơn giản.
"Không phải chúng cháu coi thường ai.
Nhà dì sẽ không làm chuyện gì phạm pháp đó chứ, nếu không thì đống tài sản đó ở đâu ra được, tốt nhất đừng làm liên lụy đến chúng cháu." Tô Diệc Hàm âm dương quái khí nói.
"Phạm pháp cái gì chứ, chúng tôi là người luôn tuân thủ theo pháp luật, cô đừng có mà tát bát nước bẩn đó lên đầu tôi." Tưởng Lam bất mãn nói.
"Vậy cô giải thích xem chỗ tiền này từ đâu ra đi."
"Nhiều tiền như vậy, không thể là từ trên trời rơi xuống được."
"Hay là nói, Tô Nghênh Hạ có quan hệ bất chính với ai đó để đổi lấy?"

Họ nói cái gì, suy đoán cái gì Hàn Tam Thiên đều có thể tiếp thu được, nhưng nếu nói xấu Tô Nghênh Hạ, đây là điều mà anh không bao giờ tha thứ.
Nhưng khi Hàn Tam Thiên đang muốn nói chuyện, Tưởng Lam lại trừng anh. Mặc dù bây giờ ba đang ở trong căn biệt thự do Hàn Tam Thiên mua nhưng bà vẫn nghĩ như trước, mọi thứ đều là đương nhiên.
"Cũng không ngại nói cho mấy người biết, tiền này là tiền bồi thường mà ba đưa cho Quốc Diệu." Tưởng Lam nói.
Ba bồi thường cho Tô Quốc Diệu?
Lời này đưa tới sóng to cho đám thân thích nhà họ Tô. Ông cụ đã qua đời nhiều năm như vậy, làm sao mà bối thường cho Tô Quốc Diệu được chứ?
Hay là nói, ông cụ có quỹ riêng, bị Tô Quốc Diệu phát hiện!
Trong nháy mắt thân thích nhà họ Tô
không thể bình tĩnh nổi, nếu Tô Quốc Diệu đúng là có phát hiện ra quỹ riêng, bọn họ cũng phải được hưởng một phần từ số tiền này nữa!
"Tưởng Lam, cô nói rõ ra xem nào, rốt cuộc chỗ tiền này từ đâu ra."
"Có phải là tiền ba lưu lại khi còn sống, bị mấy người phát hiện."
"Chúng tôi cũng là con cháu của ông cụ, tất cả mọi người đều có tư cách kế thừa di sản, dựa vào cái gì mà nhà mấy người có thể độc chiếm được."
Nói đến tiền, mắt mỗi người đều đỏ bừng, hận không thể cấu được một miếng đất ở căn biệt thự trên sườn núi này biến thành của mình.

"Mấy người gấp gáp gì chứ, số tiền này không liên quan gì đến mấy người. Ba để Hàn Tam Thiên ở rể nhà chúng tôi, muốn xin lỗi Nghênh Hạ, cho nên mới để lại cho chúng tôi một khoản tiền, đây là bồi thường cho nhà chúng tôi. Hơn nữa ba cũng quy định số tiền này ba năm sau mới được dùng. Vậy nên nhà chúng tôi mới phải khổ sở chịu đựng ba năm." Tưởng Lam trợn mắt nói dối, không hề mặt đỏ tim
đập.
"Ba để lại cho nhà có bao nhiêu tiền?" Tô Quốc Lâm tin, vì trừ lời giải thích này ra không còn câu trả lời nào hợp lý hơn. Thêm nữa khi ông cụ còn tại thế, mặc dù rất tức giận với Tô Quốc Diệu nhưng mấy anh em họ đều biết, người ông cụ hiểu rõ nhất là Tô Quốc Diệu. Có để lại cho ông một khối tài sản cũng không phải là chuyện không thể xảy ra.
Tưởng Lam suy nghĩ một chút, đưa ngón trỏ ra, nói: "Một trăm triệu."
"Cái gì!"
| "Một trăm triệu!”.
"Thế mà ba lại cho mấy người một trăm
triệu!"
Toàn bộ thân thích nhà họ Tô đứng lên, biểu cảm không tin nổi.
Hiện tại toàn bộ nhà họ Tô có bao nhiêu tiền chứ, thế mà ông cụ lại để cho Tô Quốc Diệu một trăm triệu!
Nếu như sớm biết là sẽ có một trăm triệu, bọn họ cũng tình nguyện để Hàn Tam
Thiên ở rể nhà mình!
Tưởng Lam cực kỳ hài lòng với chuyện xưa không chê vào đâu được của, vừa cười vừa nói: "Nói cách khác đấy chính là số tiền mà Quốc Diệu mua biệt thự, hơn nữa ông ấy làm như vậy, cũng làm tăng thể diện cho nhà họ Tô mà thôi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.