Chương trước
Chương sau
"Nếu hôm nay mọi người có mặt ở đây, thì chúng ta cùng đi, tiện thể xem nhà mới của ông Tô như nào." Đường Thành Nghiệp không chê chuyện lớn, gọi mọi người cùng đi.
"Đúng, đúng, đúng, chúng ta đi theo hưởng ké, không biết nhà ông Tô có to như nhà ông Đường không."
"Ông Tô, ông mua nhà ở đâu vậy?"
“Dù gì ông cũng là người nhà họ Tô, chắc không kém ông Đường đâu nhỉ?"
Tô Quốc Diệu xấu hổ gật đầu, không biết
nên nói gì, nhà mới gì cơ, trong nhà hiện chẳng có tiền mua đồ ăn, làm gì có tiền mua nhà mới.
Con trai Đường Thành Nghiệp hôm nay không ở nhà, bớt chút phiền toái, nếu không hôm nay chắc chắn lại gây khó dễ với Hàn Tam Thiên.
Ăn cơm trưa xong, Tô Quốc Diệu lấy cớ rời đi, lúc gần đi Đường Thành Nghiệp còn nhớ gọi điện cho ông, mấy người bạn học cũng làm bộ chúc phúc.
Hàn Tam Thiên quyết luôn ngày mười lăm tháng sau, còn địa chỉ sẽ thông báo lại, lời
này khiến Tưởng Lam tức điên.
Đám người Hàn Tam Thiên rời đi, mấy người bạn học khác mặt khinh thường nói với Đường Thành Nghiệp: "Không ngờ con rể Tô Quốc Diệu lại khoác lác như vậy, mọi người có nhìn thấy biểu hiện của Tô Quốc Diệu không? Xấu hổ muốn chết."
"Hahaha, Tô Quốc Diệu nằm mơ cũng không nghĩ tới mình bị con rể chơi một cú nhỉ. Nếu ông ta mua phòng chắc chắn đã nói cho chúng ta biết, cần gì phải giấu tới bây giờ?"
"Ngày mười lăm tháng sau chúng ta có trò
vui rồi."
Bên dưới, một nhà bốn người ngồi trên xe, Tưởng Lam mặt lạnh nói với Hàn Tam Thiên: "Hàn Tam Thiên, cậu có bị điện không, chế chúng ta mất mặt không nhiều à, ngày mười lăm tháng sau lấy đâu ra nhà mới mà đón người ta?"

"Nhà con mua rồi, tuy là nhà cũ nhưng nội thất vẫn còn rất mới." Hàn Tam Thiên nói.
Tưởng Lam sửng sốt, thằng nhóc này thực sự mua nhà? Tuy là nhà cũ, nhưng chắc chắn giá trị cũng không nhỏ.
44
W 202
Thằng nhóc nhà ở nhà họ Tô ba năm trời, không đi làm ngày nào, tiền đâu ra mà mua?
"Hàn Tam Thiên, cậu ở nhà tôi nhiều năm như thế, chắc kiếm không ít lợi lộc đầu nhỉ." Tưởng Lam chế giễu anh, nhưng bà lại không nghĩ tới, trong ba năm này với số tiền là 2000 tệ một tháng để sinh hoạt ăn uống, Hàn Tam Thiên có thể lấy tích quỹ đen được bao nhiêu?
Tô Nghênh Hạ nhìn qua Hàn Tam Thiên, cô biết Hàn Tam Thiên không phải con người đểu giả như vậy, thời điểm anh ở
nhà họ Đường chỉ không nói lại thôi, hai chiếc xe trong nhà đều do anh mua, giờ mua nhà cũng không phải chuyện lạ.
Nhưng mua hai chiếc Audi, giờ lại mua thêm nhà, chỗ tiền riêng của anh chắc không còn bao nhiêu.
“Mẹ, mỗi tháng cho anh ấy bao nhiêu mẹ không rõ sao?" Tô Nghênh Hạ nói đỡ cho Hàn Tam Thiên.
Tưởng Lam không thể cãi lại, một tháng hai nghìn, muốn tích tiền ba năm cũng chỉ tích được mấy chục nghìn mà thôi, dựa vào mấy chục nghìn đó để mua nhà là mơ
mộng hão huyền.
"Dù đã mua nhà, cậu nói cho nhà họ Đường biết làm gì, cậu nhìn khu nhà của nhà họ không, cái nhà cũ của cậu làm sao so bì được với người ta? Đến lúc bọn họ đến chẳng phải mất mặt luôn à?" Tưởng Lam nói.
Tô Quốc Diệu thở dài, nói với Hàn Tam Thiên: "Cậu gây rắc rối cho chúng tôi rồi, Đường Thành Nghiệp đang tìm cơ hội chế giễu nhà chúng ta, cậu làm thế chẳng khác nào đưa mặt cho người ta đánh."
"Không được thì đi thuê nhà, chúng ta

không thể mất mặt vậy được." Tưởng Lam đời này để hai chữ mặt mũi lên đầu, vì chữ này mà cho người ta mượn hai trăm nghìn. Hiện tại chỉ vì nông nổi, lại muốn đi thuê nhà để lừa người ta.
Tô Quốc Diệu cũng nói: “Không còn cách nào khác, đành làm vậy thôi. Nếu không, tôi cũng không biết Đường Thành Nghiệp sẽ làm trò gì, còn thằng con trai của ông ta, cả xã hội đều biết cái tài của nó, Nghênh Hạ nhà chúng ta đâu kém cạnh gì nó?"
Về đến nhà, Tô Quốc Diệu cùng Tưởng Lam nói làm là làm, bắt đầu kiếm phòng
trên mạng, Tô Nghênh Hạ muốn ngăn cũng không ngăn được, đành kệ ba mẹ mình.
Trong phòng, Tô Nghênh Hạ tuy biết nhà Hàn Tam Thiên mua chắc chắn không bằng nhà Đường Thành Nghiệp, nhưng cô vẫn tò mò, nhà họ hiện giờ đang ở tầng 6, mỗi ngày phải leo lên leo xuống rất cực, không cần hoàn hảo như nhà họ Đường kia, chỉ cần có thang máy là cô thấy thỏa mãn rồi.
“Anh muốn giấu diếm em nữa hả?" Tô Nghênh Hạ nói với Hàn Tam Thiên.
"Thật ra ngày nào em cũng thấy." Hàn Tam Thiên cười nói.
"Thấy?" Tô Nghênh Hạ cau mày, hơi thất vọng trong lòng, cô hay thấy nhất chính là khu nhà này, nói như thế, mộng tưởng rời xa nơi này đã bị dập tắt.
"Đúng rồi, mai là chủ nhật, em tính làm gì không?" Hàn Tam Thiên hỏi.
"Tâm sự cùng Thẩm Linh Dao, đi dạo phố cùng cậu ấy, anh khiến cậu ấy cảm thấy khổ sở, giờ em phải gánh hết đó." Tô Nghênh Hạ lườm Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên dở khóc dở cười, Thẩm Linh Dao chưa thoát khỏi chuyện kia à?
Ngày hôm sau, Hàn Tam Thiên cùng Tô Nghênh Hạ vừa mới dậy đã nghe thấy tiếng cãi cọ trong phòng khách, không biết ai sáng sớm đã làm Tưởng Lam nổi điên lên.
"Mẹ, mới sáng sớm ai đã chọc mẹ rồi?" Tô Nghênh Hạ xõa tóc đi vào phòng khách, nhìn đồng hồ thì thấy bây giờ chưa tới 6 giờ.
Tưởng Lam phùng má trợn mắt, tức giận nói: "Mợ con điên rồi."
"Điên rồi?" Tô Nghênh Hạ tỉnh ngay lập tức, hỏi lại: "Sao vậy mẹ, tự dưng lại kêu bị điên?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.