“Cho dù không phải nó giở trò quỷ nhưng nó biết rõ có người muốn nhúng tay vào tập đoàn Vinh Hằng mà không có đề cập nói ra trước, khiến Vương thiếu mất hết mặt mũi. Thật là đáng giận. Vương thiếu tuyệt đối không thể buông tha nó!” Dương Chí Viễn hung tợn nói.
“Hừ!"
Sắc mặt Vương Hằng sầm xuống, nghiến răng nghiến lợi nói: “Còn đi Dương Tử Hí kia, một hai phải ở cùng với tên phế vật kia ghê tởm tôi, cũng đáng hận đến tột độ. Tôi không tha cho hai người bọn họ!”
“Vậy Vương thiếu muốn đối phó bọn họ ra sao?" Dương Chí Viễn cầm ly ruợu, chăm chú lắng nghe.
Vương Hằng trầm tư mấy giây, khóe miệng nổi lên một nụ cười tà ác: “Tôi muốn tên phế vật kia bị cắm sừng!”
Phi!
Dương Chí Viễn lập tức phì cười.
“Ha ha! Vương thiếu, đây đúng là cách tốt nhất để đối phó với tên phế vật kia! Nó mặt dày mày dạn ở nhà họ Dương, đánh cũng không đi, mắng cũng không đi. Đơn giản là thèm thân thể của Tử Hí mà không chiếm được. Nếu cậu chiếm thân Tủ Hi, quay video cho tôi. Tôi đưa cho tên phế vật kia xem, đảm bảo có thể khiến tên phế vật kia hộc máu bỏ mình!"
"Ha ha ha!"
Hai người cười phá lên.
Cơm tối qua, Trần Hoa mới làm xong việc nhà đã bị Dương Tử Hí gọi, đi đến Vạn Đạt mua quần áo.
Hôm nay tâm trạng cô đặc biệt tốt. Ông chồng phế vật của mình trong miệng
mọi người cuối cùng giúp được mình một ân lớn. Vay được một trăm triệu vốn to, ngày mai đi công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-cuong-te-cua-nu-than/4121987/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.