"Sao ạ? Thẻ vàng là thật ạ? Tử Hi bị hãm hại ư?" Lý Tố Lan không dám tin vào tai mình.
“Đúng vậy." Dương Chấn Hoa thúc giục: “Con mau gọi Tử Hi đến công ty ngay lập tức, bố sai người chuẩn bị đầy đủ giấy tờ rồi..."
“Cả đêm Tử Hi không về. Cho dù nó có ở nhà đi nữa, con cũng không cho nó đi. Ai hại nó thì người đó đến đây mà xin lỗi. Con gái con là người chú không phải đồ vật, không phải để các người muốn vu oan là vu oan, muốn lợi dụng là lợi dụng!" Lý Tố Lan tức mình ngắt lời Dương Chấn Hoa.
Dương Chấn Hoa không nói tiếng nào, giơ tay giảng một cái tát lên mặt Dương Chí Viễn.
Bốp! Đầu Dương Chí Viễn lệch sang một bên, xém chút nữa ngã sõng soài xuống đất.
“Bố vừa tát Chí Viễn một phát rồi, con có nghe thấy tiếng không? Mau gọi Tử Hi đến đây, việc công ty phải đặt lên hàng đầu, đừng giở chứng nữa. Sau khi vay xong bố sẽ tự mình lôi cổ Chí Viễn đến nhà con chịu phạt." Dương Chấn Hoa nghiêm nghị nói.
"Tử Hi không có nhà thật. Hôm qua nó phải chịu tổn thương sâu sắc, đến chỗ bạn vẫn chưa về. Ban nãy còn gọi cho nó mười mấy cuộc đều tắt máy. Bố không nghe thấy khi con bắt máy sắp khóc đến nơi luôn ạ?" Lý Tố Lan khóc lóc om sòm nói.
"Vậy con mau chóng đến nhà bạn nó tìm đi!" Ông cụ vội quát.
Lý Tố Lan bắt đầu nổi điên: "Con bảo Tử Kỳ đi rồi. Mẹ của bạn Tử Hi nói cô bé ấy hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-cuong-te-cua-nu-than/4121977/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.