“Vả miệng! Ta không nói thì không được dừng.”
Sắc mặt lão gia lạnh lùng. Ở Dương gia, ông là trời! Trước nay chưa có đứa con cháu nào dám mắng thẳng mặt ông thế này. Đây là lần đầu tiên, sao ông có thể dễ tha thứ như vậy được? Nếu cứ thế mà bỏ qua, sau này ai có ý kiến gì cũng dám mắng ông, vậy thì ông có còn là chủ của cái nhà này nữa hay không?
“Ông nội, cháu sai rồi.”
Bốp!
“Ông nội, cháu sai rồi.”
Bốp!
Mỗi lần Dương Chí Viễn nhận sai lại tự tát mình một cái, nhưng lại thầm mắng từ trên xuống dưới mười tám đời tổ tông của Trần Hoa.
Nếu không phải thằng phế vật này nói năng chọc điên mình thì sao mình lại mất não mà đi mắng ông nội chứ?
“Phụt!”
Dương Tử Hi ban đầu rất giận nhưng khi nhìn thấy Dương Chí Viễn tự tát mình, cái dáng vẻ chật vật đó khiến cô không nhịn được mà bật cười.
Chỉ cảm thấy cực kỳ hả giận!
Từ khi cô đàm nhận chức vụ tổng giám đốc đến nay, thằng cha này cũng gây ra không ít cản trở cho cô.
Đến mức cô muốn trộm giơ ngón cái với Trần Hoa.
Đây là lần đầu cô thấy Dương chí Viễn chật vật như vậy, mà tất cả mọi chuyện đều là công là của Trần Hoa.
“Ha ha!”
Thấy Dương Tử Hi lần đầu giơ ngón cái với mình, Trần Hoa cảm thấy hạnh phúc đến quá đột ngột, không nhịn được gãi đầu cười ngây ngô.
Thứ anh muốn chẳng phải là sự hài lòng của cô sao?
Cổ có Chu U Vương “phóng hỏa hý chư hầu”, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-cuong-te-cua-nu-than/4121943/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.