Chương trước
Chương sau

“Tiền bối!”
Quản lý Bạch Sư Đường và Tô Hi đồng thời nuốt một ngụm nước miếng, bọn họ không ngờ tiền bối trước mắt lại mạnh đến thế, một Thiên Tiên mà cũng chẳng thể làm gì được trong tay lão ta.
“Các người mau đi đi, chắc chắn Thanh Dương Tông sẽ không chịu để yên”.
Lâm Ẩn nói với Tô Hi và quản lý Bạch Sư Đường.
Anh cũng là nể tình Bạch Sư Đường từng giúp chống lại Ma Tộc mới quyết định ra tay giúp đỡ, nhưng bọn họ không thể mãi canh giữ ở Bạch Sư Đường bảo vệ bọn họ được.
“Thật sự phải đi rồi”, quản lý Bạch Sư Đường gật đầu một cái: “Thanh Dương Tông dám ra tay với chúng ta chắc chắn là bên tổng bộ xảy ra vấn đề, nếu không bọn họ không thể to gan như thế”.
“Hai vị không đi cùng chúng ta sao?”. Tô Hi nhìn về phía Lâm Ẩn, giữa hai người dường như Lâm Ẩn mới là người quyết định.
“Dù tiền bối có thực lực mạnh mẽ, nhưng Tông chủ Thanh Dương Tông đã là cao thủ đỉnh cao Thiên Tiên, không dễ trêu vào”.
Độ Mệnh Kiếm Tiên thấy thế cũng nói: “Cậu Ẩn, chúng ta phải đến Trung Châu, vừa khéo thuận đường với bọn họ, không bằng cùng nhau đi, cũng có thể giúp đỡ nhau”.
Từ lúc ở hành tinh xanh Độ Mệnh Kiếm Tiên đã nhìn ra Lâm Ẩn tu luyện công pháp của Triều Thiên cung, một trong bốn thánh địa, bốn thánh địa có hai thánh địa tập trung ở Trung Châu, đây cũng là mục đích của chuyến đi này.
“Cũng được!”
Lâm Ẩn gật đầu.
Thấy Lâm Ẩn gật đầu, mấy người Bạch Sư Đường đều tỏ vẻ vui mừng, chuyện đi này nếu có một cao thủ Thiên Tiên gia nhập, cơ hội sống tiếp của bọn họ cũng lớn hơn rất nhiều.
Người của Bạch Sư Đường làm việc rất nhanh nhẹn, mười mấy phút sau, những thứ quan trọng trong Bạch Sư Đường đều đã được thu dọn xong, một nhóm mười mấy người vội vã rời khỏi cổng thành.
Bọn họ đi được mười phút.
Một nhóm đệ tử mặc trang phục của Thanh Dương Tông xông vào Bạch Sư Đường, nhìn thấy cảnh trước mặt, sắc mặt bọn họ thay đổi, Địa Tiên dẫn đầu chạy nhanh đến trước núi của Thanh Dương Tông.
Chỉ chốc lát sau, Địa Tiên đi báo tin kia lập tức dẫn hai ông lão đi đến nơi này.
Hơi thở trên người hai ông lão sâu như biển, sâu không lường được, rõ ràng là cao thủ Thiên Tiên trung kỳ.
Hai người nhìn một vòng xung quanh, một ông lão nói:
“Cố Hàn bị một kiếm tu giết chết chỉ với một chiêu kiếm, những đệ tử còn lại cũng chết dưới một kiếm này, trừ cháu trai của ông”.
Đinh Khắc Miễn gật đầu: “Không ngờ trong thành Trấn Nam lại xuất hiện cao thủ như thế, xem ra Bạch Sư Đường đã sớm đề phòng chúng ta rồi”.

“Hai ta tự ra ngoài một chuyến, tiêu diệt tất cả đám người Bạch Sư Đường đi!”, Đinh Khắc Miễn từ tốn nói.
“Được!”
Lưu Kim gật đầu, sau đó hai người biến thành hai tia sáng, chạy theo hướng mấy người Lâm Ẩn ra khỏi thành.
Hai người chạy theo một hướng nửa ngày, nhưng ngay cả bóng người của Bạch Sư Đường cũng không nhìn thấy.
“Xem ra chúng ta trúng kế rồi”.
Lưu Kim cau mày nói.
“Có lẽ trong Bạch Sư Đường có báu vật che giấu hơi thở, bọn họ chọn đi đường vòng, con đường này đúng là con đường gần nhất để đến tổng bộ Bạch Sư Đường, như rõ ràng bọn họ không đi từ bên này”, Đinh Khắc Miễn gật đầu nói.
“Nhưng mấy con đường này cuối cùng vẫn quy về một nơi, đều phải quay lại đây, chúng ta đi thẳng tới chỗ giao phía trước đợi bọn họ, nếu bọn họ không đến chúng ta cũng có thể ra một chút sức cho việc tấn công tổng bộ Bạch Sư Đường”.
“Ý hay!”, Lưu Kim gật đâu, hai người chạy về phía trước không quay dầu lại.

Mà đám người Lâm Ẩn sau khi ra khỏi thành thì tạo dấu hiệu giả ở phía Bắc, sau đó đi về hướng Tây Bắc.
Một nhóm mười mấy người đi nhanh trên đường, cuối cùng ba ngày sau cũng đến được một tòa thành, thành Bán Nguyệt.
Lúc này cổng thành Bán Nguyệt người đông nghìn nghịt, ngay cả Lâm Ẩn từng nhìn thấy thành phố lớn phồn vinh trên thế giới cũng bị cảnh tượng này làm ngạc nhiên.
“Chuyện gì vậy? Thành Bán Nguyệt vẫn luôn náo nhiệt như thế à?”
Lâm Ẩn nhỏ giọng hỏi.
Tô Hi đứng bên cạnh Lâm Ẩn cũng nghi ngờ nói: “Mức độ phồn vinh của thành Bán Nguyệt tương đương với thành Trấn Nam, Nam Hoang chúng ta vốn là đất rộng thành ít, mấy nghìn dặm mới có một tòa thành lớn, mỗi tòa thành đều có mấy triệu người, nhưng cũng không phồn vinh như vậy mới đúng!”
Núi sông nghìn dặm vì nàng mà chết, tuyết tàng đóng băng, hung thú thoát ra.

Nói xong, trong mắt người trẻ tuổi lộ vẻ đắc ý.
“Nếu viên Thiên Châu này thật sự tồn tại, không phải cao thủ của Quảng Hàn cung đã lấy đi từ lâu rồi sao?”, Lâm Ẩn nhỏ giọng hỏi.
Quảng Hàn cung là thánh địa, có cao thủ trên Chân Thần, muốn lấy lại viên Thiên Châu này chẳng phải chỉ là chuyện trong nháy mắt ư?
- -------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.