Chương trước
Chương sau
“Hả?”
Lâm Ẩn chậm rãi xoay người nói:
“Tạ Toàn, ông muốn tôi cho các người một câu trả lời ư?”
Nhìn thấy khuôn mặt Lâm Ẩn, khí thế mới xuất hiện trên người Tạ Toàn lập tức biến mất, ông ta quỳ gối, dập đầu xuống đất, sợ hãi nói: “Tạ Toàn bái kiến cậu Ẩn!”
“Cậu… Cậu Ẩn…”
Một trưởng lão run rẩy nói.
Người có thể chỉ dựa vào vẻ ngoài đã khiến Môn chủ Tạ Toàn phải hoảng sợ, còn được gọi là “cậu Ẩn” chỉ có một, đó chính là Lâm Ẩn của Lang Gia, người đứng đầu phương Đông!
“Bái kiến cậu Ẩn!”
“Soạt!”
Các trưởng lão của Thanh Môn đều quỳ xuống đất, không ai thấy bất bình vì việc Ngô Tùng bị thương nữa.
Trong mắt Ngô Tùng cũng tràn đầy tuyệt vọng, nhưng nhiều hơn là oán hận. Hắn hận Lâm Ẩn không nói rõ thân phận, nếu nói thẳng ra, sao hắn dám khiêu khích sỉ nhục Lâm Ẩn được.
“Không phải khi nãy đòi tôi cho một câu trả lời sao?”
Lâm Ẩn lạnh nhạt nói.
“Không dám không dám, cụ ông đã nói rõ từ lâu, ai dám bất kính với cậu Ẩn phải giết chết không nói nhiều”, Tạ Toàn trầm giọng nói: “Ngô Tùng dám bất kính với cậu Ẩn, hơn nữa còn nguy hiểm cậu, quá đáng chết”.
“Đúng đúng đúng”.
“Ngô Tùng bất kính với cậu Ẩn vốn dĩ phạm phải tội chết, cậu chỉ ra tay phế bỏ cậu ta đã xem như tốt bụng rồi”.
Các trưởng lão khác cũng hùa theo.
Lâm Ẩn hơi cau mày, cũng không muốn lãng phí thời gian vào chuyện này, nói thẳng: “Khoảng thời gian này, trong thế giới thường có xảy ra chuyện lớn gì không?”
Nghe vậy, Tạ Toàn vội nói: “Cậu Ẩn, Giáo Đình phương Tây và Huyết Tộc hợp tác với nhau, noi theo nghìn năm trước gây dựng Thập Tự quân chinh phạt phương Đông, cụ ông đã dẫn theo một vài đệ tử của Thanh Môn đi đến đó, núi Long Hổ, nhà họ Lâm và hiệp hội võ thuật phương Đông cũng điều động nhiều người đến đó, tôi vừa nhận được thông báo của cụ ông, chuẩn bị dẫn theo những tinh nhuệ khác của Thanh Môn đi tiếp viện”.
“Không ngờ Giáo Đình lại thông đồng làm bậy với Huyết Tộc, đáng chết!”
Trong mắt Lâm Ẩn lóe lên tia sáng lạnh, người tài trước đây phải đánh đổi biết bao nhiêu mới chặn được đại quân Ma Tộc ở tinh lộ, trong những người tài đó cũng có người phương Tây, bây giờ Giáo Đình lại đi cấu kết với Huyết Tộc.
Người khác không rõ nhưng anh hiểu rõ, Huyết Tộc là một nhánh phụ của Ma Tộc.
“Lên đường đi thẳng đến đó thôi!”
Lâm Ẩn lạnh nhạt nói.
“Vâng!”
Tạ Toàn vội vàng căn dặn chuyện ở Thanh Môn, sau đó điều động hai chiếc máy bay chở người, mang theo mấy trăm người của Thanh Môn xuất phát.
Máy bay đi thẳng về phương Tây, đáp xuống sân bay gần biển Chết nhất.
Lúc này cao thủ phương Đông đang đánh nhau với Thập Tự quân ở gần biển Chết, hai bên đã đấu mấy trận, hai phe đều có thắng bại, vì không muốn ngọn lửa chiến tranh lan rộng đến phương Đông cho nên mới chặn bọn họ lại ở biển Chết.
Vì không phải địa bàn của mình, cao thủ của phương Đông vẫn có chút bất lợi. Trong Thập Tự quân ngoài cao thủ của Giáo Đình và Huyết Tộc còn có một vài lính đánh thuê và bộ đội chính quy của các nước, bọn họ đều cầm vũ khí hiện đại trong tay, võ giả bình thường đối mặt với vũ khí hiện đại thế này cũng hơi bó tay, chỉ có võ giả trên bảng Thiên mới có thể chống lại súng ống thôi.
Mà một khi võ giả trên Thần cảnh của phương Đông muốn tiêu diệt những lực lượng vũ trang này, bên phía Giáo Đình và Huyết Tộc cũng sẽ ra tay, hoàn toàn không cho bọn họ cơ hội.
Trong một thung lũng ở phía đông biển Chết.
“Tạ Viễn, lần này chúng ta chỉ còn lại mấy trăm người, muốn ngăn cản hơn nghìn người và mấy nghìn chiến sĩ có vũ trang thì khó quá!”, lúc này cụ Tiền cũng đã bước vào Nhân Tiên cảnh.
Hơi thở của Tạ Viễn ngồi ở vị trí đầu còn vững vàng hơn, chỉ thiếu một chút nữa là có thể bước vào Nhân Tiên trung kỳ rồi.
“Lần này lực lượng chính của Giáo Đình và Huyết Tộc đều đi đến biển Đen rồi, bên kia có cao nhân núi Long Hổ nên không có vấn đề nghiêm trọng gì. Tính toán thời gian, mấy trăm người của Thanh Môn tôi cũng sắp đến rồi, đến lúc đó chúng ta chưa chắc không thể đánh một trận. Dù sao đối phương cũng chỉ có hai Nhân Tiên, cứ giao giáo chủ Hồng Y cho tôi, ông đấu với một kỵ sĩ vàng khác đi”, Tạ Viễn nói với giọng điệu nặng nề, sắc mặt lão nghiêm túc, tình hình rõ ràng không khả quan như lão nói.
“Được!”
Cụ Tiền gật đầu, bây giờ cũng chỉ có thể làm thế thôi, bên phía bọn họ cũng không có lợi thế về thực lực, mà điều khiến cụ ta lo lắng nhất là mấy chiến hạm trên biển Chết, nếu toàn lực nổ súng, chắc chắn bọn họ sẽ thương vong nặng nề.
“Ầm!”
Lúc mọi người ở đây đang nói chuyện, một tiếng nổ lớn vang lên từ không trung ở cách đó không xa.
“Cụ ông, Thập Tự quân ra tay rồi!”
Một đệ tử chạy vào từ bên ngoài thung lũng, la to.
“Đi!”
Tạ Viễn sải bước xuất hiện bên ngoài hang núi, cụ Tiền và hai mươi người của nhà họ Lâm, còn có cao thủ Thần cảnh đi ra từ bí cảnh Bồng Lai vội đuổi theo.
Ầm ầm!
Phía xa lại có tiếng nổ mạnh vang lên.
“Phía trước là khu bom, đừng tiến lên nữa”.
Một đệ tử Thanh Môn la to.
Mọi người đều dừng lại, những lính đánh thuê của thế giới thường dù thực lực không ra sao, nhưng bọn họ lại không thể hoàn toàn xem thường những vũ khí nóng kia, dù là võ giả bảng Địa bị trúng bom, nếu không cẩn thận cũng sẽ bị thương, thậm chí là mất mạng.
Nhưng hắn còn chưa dứt lời, ngay sau đó.
“Ầm ầm, ầm ầm, ầm ầm…”
Tiếng nổ liên tục vang lên như tiếng pháo. Hơn nữa còn từ xa đến gần, nhanh chóng đi về phía xa, tiếng đầu tiên vẫn còn ở trước mắt, nhưng tiếng tiếp theo đã cách đó mấy dặm.
“Là cụ ông ra tay, mọi người theo tôi giết địch đi!”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.