Chương trước
Chương sau
“Sao… có thể!”
Dù Tống Bắc Hàn di chuyển chân nguyên cả người cũng không thể làm gì được trong tay Hiên Viên Phá Thành, bàn tay to lớn của Hiên Viên Phá Thành bóp chặt lấy cổ cụ ta.
“Không ngờ ông đã thăng lên Thiên Tiên rồi!”
Tống Bắc Hàn vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, Hiên Viên Phá Thành che giấu quá kỹ, nhiều năm như vậy mà cả bí cảnh Côn Luân đều không biết cụ đã đột phá Thiên Tiên, người của cả bí cảnh đều bị Hiên Viên Phá Thành lừa.
Không chỉ Tống Bắc Hàn ngạc nhiên, những người khác cũng đều tỏ vẻ ngạc nhiên, lúc còn trẻ Hiên Viên Phá Thành cũng là thiên tài nổi tiếng trong bí cảnh Côn Luân, lớn hơn Thanh Trích Tiên mấy chục tuổi, từ sau khi đột phá Nhân Tiên cảnh thì rất ít khi ra mặt, không ngờ đã có cảnh giới Thiên Tiên rồi.
Sắc mặt của mấy gia chủ khác cũng trở nên khó coi, có mấy người trong bọn họ từng là tồn tại có thể tranh đấu với Hiên Viên Phá Thành, nhưng bây giờ Hiên Viên Phá Thành đột phá Thiên Tiên, bọn họ đã mất đi cơ hội tranh đấu với cụ rồi.
“Nếu gia chủ Hiên Viên đã đột phá Thiên Tiên, thì hôm nay chưa chắc chúng ta không có đường sống”, trên mặt Độ Mệnh Kiếm Tiên hiếm khi lộ ra nụ cười, lão ta nói.
“Tôi biết rõ trong bí cảnh Côn Luân có Ma Tộc lẩn trốn cho nên mới che giấu thực lực, hôm nay các người đã dám xuất hiện thì tôi cũng không cần giấu làm gì nữa”, Hiên Viên Phá Thành lạnh lùng nói.
“Đại nhân cứu tôi với!”
Tống Bắc Hàn nhìn ba người trong mây đen, la lớn.
Cái bóng như Ma Thần đứng ở phía trước nhất trong mây đen nhìn mọi người lạnh lùng nói: “Buông cậu ta ra, ta sẽ giữ cho các ngươi toàn thây”.
“Thật sự cho rằng các người thắng chắc à?”
Hiên Viên Phá Thành cười khẩy, khinh thường nhìn ba bóng người trên đầu: “Nếu Ma Tộc ông đã có ý quấy rối, thì Nhân Tộc tôi đã không còn đường lui từ lâu rồi. Bây giờ muốn tôi tha cho tên phản bội này, chẳng lẽ cho rằng tôi dễ bắt nạt sao?”
“Rắc rắc!”
Hiên Viên Phá Thành chậm rãi siết chặt tay.
Chân nguyên cuồn cuộn dâng lên trong tay cụ, cả bàn tay sáng rực lên tựa như đúc bằng vàng, khí thế đáng sợ xuất hiện trên người Hiên Viên Phá Thành, trong tay cụ như có một mặt trời nhỏ đang bừng lên, còn Tống Bắc Hàn thì tái mặt, thậm chí còn không nói nên lời, người bắt đầu xuất hiện rất nhiều vết nứt tựa như đồ sứ.
“Ngươi nhất định phải cố chấp như thế ư?”
Một thứ không rõ tướng mạo khác trên mây đen lạnh lùng hỏi.
“Hôm nay, ai ngăn cản tôi, tôi sẽ giết kẻ đó!” Hiên Viên Phá Thành cứng rắn nói, không hề dừng lại.
“Được được được!”
Tên kia cười giận dữ.
Lão ta nhẹ nhàng phất tay một cái, mây đen biến thành một ma thủ to lớn vỗ về phía Hiên Viên Phá Thành.
Nếu là người bình thường chỉ nhìn cái ma thủ này, dục vọng trong lòng sẽ phóng to gấp bội, trong nháy mắt mất đi lý trí. Ngay cả những cao thủ từng trải qua mưa gió ở đây cũng thấy khiếp sợ. Nhưng chỉ chốc lát đã phản ứng kịp, bảo vệ tâm trí.
“Tôi đấu với một tên, Hiên Viên Phá Thành đối phó một tên, Kim Toán Bàn và Lôi Thiên Tuyệt xử lý một tên”, Độ Mệnh Kiếm Tiên nhìn ba cái bóng trong không trung, từ tốn phân phó.
“Được!”
Lôi Thiên Tuyệt lạnh lùng đáp lời.
“Lần này lỗ nặng rồi, nếu các thế lực lớn các người thắng thì phải cho tôi một khoản làm ăn lớn đấy!”, Kim Toán Bàn liên tục gảy bàn tính, trong miệng không ngừng nói.
Hiên Viên Phá Thành cũng không nhiều lời, giậm chân một cái xông về phía bàn tay khổng lồ kia.
“Giết!”
Độ Mệnh Kiếm Tiên cũng quát khẽ, trường kiếm sau lưng ra khỏi vỏ, lão ta cầm thần kiếm trong tay, xông thẳng về phía mây đen. Lôi Thiên Tuyệt và Kim Toán Bàn cũng đưa mắt nhìn nhau, đi theo.
Mười mấy cao thủ còn lại cũng rất ăn ý tấn công mấy chục Ma Tộc có tu vi Địa Tiên kia.
“Tống Toàn, không ngờ lại là ông già ông!”
Vừa mới đánh nhau không lâu, trong tầng mây vang lên giọng nói của Hiên Viên Phá Thành.

Đất tổ nhà họ Tống.
Người của nhà họ Tống đều mù mờ, trong mắt có nghi ngờ cũng có bi ai. Rất nhiều người không hề biết đã xảy ra chuyện gì, thậm chí còn không biết Ma Tộc là gì.
Chỉ có một vài người trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Dù nhà họ Tống của bọn họ có rất nhiều lá bài tẩy, nhưng nếu không có cao thủ đứng ra thì hoàn toàn không thể ngăn cản người giống như Ma Thần trước mắt này được.
“Cụ ông đâu, sao không xuất hiện thế?”
“Chẳng lẽ ông trời muốn tiêu diệt nhà họ Tống chúng ta sao?”
Có người không nhịn được nói.
Lúc này lại có mười mấy bóng người bay ra từ trong đất tổ của nhà họ Tống, ai cũng có cảnh giới Địa Tiên, hơn nữa trên người còn cuồn cuộn ma khí, rõ ràng so với đám người đại trưởng lão, mấy người này mới là nhóm người đầu tiên bước vào ma tộc, thực lực cũng mạnh hơn.
“Ranh con, cậu thật to gan!”
Người cầm đầu có cảnh giới Thiên Tiên, nhưng hơi thở trên người không ổn định, trông trạng thái cũng không được tốt lắm.
“Cụ ông!”
“Là cụ ông Lăng!”
“Cụ ông Lăng ra mặt, tên nhóc này chết chắc rồi”.
Nhìn thấy người đến, trên mặt người nhà họ Tống đều lộ vẻ vui mừng, cụ ông Lăng là một trong hai cụ ông của nhà họ Tống, thực lực mạnh mẽ, đại trưởng lão mượn trận pháp mới có thể phát huy thực lực Ngụy Thiên Tiên hoàn toàn không thể so sánh được.
“Tên nhóc con, cậu là người phương nào, trong bí cảnh không có nhân vật như cậu!”, trên mặt cụ ông Lăng không có chút cảm xúc, nhìn Lâm Ẩn hờ hững nói.
“Trạng thái này của ông cũng muốn đấu với tôi ư?”
Lâm Ẩn cười như không cười.
Dù đối mặt với một Thiên Tiên trong giai đoạn mạnh nhất, anh cũng tự tin năm phần rằng có thể đỡ được công kích của người đó, huống hồ cụ ông Lăng của nhà họ Tống trước mắt cũng không phải tốt như thế, thậm chí có thể nói là rất tệ. Trên người bị thương vô cùng nghiêm trọng, có thể phát huy ra mấy phần thực lực cũng khó nói. Đối mặt với Thiên Tiên yếu đi một nửa thế này, Lâm Ẩn không sợ chút nào.
“Nếu không vì ông già Khâu sắp chết còn đánh trả, sao tôi có thể không khống chế được cậu chứ. Chỉ với một mình tôi đương nhiên không thể xử lý được cậu, cũng may nhà họ Tống tôi vẫn có một vài đồng minh”.
Cụ ông Lăng bật cười to.
Ầm ầm!
Hư không nổ tung, mấy luồng sáng bay tới từ bốn phương tám hướng. Trong luồng sáng xuất hiện những cao thủ tuyệt thế vô cùng hung ác, bọn họ kẻ thì cuồn cuộn ma khí, kẻ thì huyết lãng ngất trời, hoặc hình thù kỳ quái, ai cũng có tu vi Địa Tiên, có khoảng mười mấy người, trong đó còn có hai cao thủ đỉnh cao Địa Tiên, một cao thủ đứng trong mây mù thậm chí tản ra khí thế của Thiên Tiên.
“Huyết Yêu Colombe”.
“Thích Huyền!”
“…”
Nhìn thấy người đến giúp đỡ, người nhà họ Tống đều tỏ vẻ hưng phấn, Colombe và Thích Huyền nằm trong mười Địa Tiên mạnh nhất, Colombe nổi tiếng trong bí cảnh Côn Luân nhờ thể phách, từng thoát chết khỏi ba chưởng của cao thủ Thiên Tiên. Còn Thích Huyền được gọi là người dưới Thiên Tiên, không ai có thể tránh thoát sự ám sát của bọn họ.
“Khó giải quyết đây”.
Ánh mắt Tửu Đạo Nhân nghiêm nghị.
Dù không biết chuyện về những người trước mặt, nhưng chỉ dựa vào phản ứng của những người nhà họ Tống, cũng không khó nhìn ra đây không phải kẻ yếu.
“Lát nữa ông đi trước, tôi chắc chắn sẽ thoát được”.
Lâm Ẩn nói khẽ với Tửu Đạo Nhân.
“Được”.
Tửu Đạo Nhân gật đầu một cái: “Sau khi ra ngoài, tôi sẽ nhờ nhà Hiên Viên giúp đỡ”.
Lão hiểu rõ trong trận chiến đẳng cấp thế này, lão chỉ sẽ liên lụy đến Lâm Ẩn, dù lão cảm thấy sức mạnh của mình có thể đấu với một đỉnh cao Địa Tiên, nhưng bây giờ ở đây có tới hai cao thủ Thiên Tiên, những kẻ khác cũng không phải nhân vật đơn giản, lão hoàn toàn không thể ứng phó được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.