Chương trước
Chương sau
“Nhóc con miệng còn hôi sữa!”
Cụ ông nhà họ Tần chẳng hề sợ hãi, ma khí dâng lên trong mắt, quanh người có ma khí gần như ngưng tụ thành thực chất, đối mặt với chiêu kiếm này của Lâm Ẩn, sắc mặt của lão vô cùng nghiêm túc, cũng vung tay lên chém xuống một kiếm.
Một kiếm quang mấy trăm trượng xông lên trời, tiến về phía kiếm Thu Thủy.
“Đến đi!”
Thân thể Lâm Ẩn biến thành lưu quang cùng với kiếm Thu Thủy, xông thẳng về phía cụ Tần.
“Oành!”
Hai kiếm quang chạm vào nhau, kiếm quang của kiếm Thu Thủy thế như chẻ tre chém vỡ kiếm quang trăm trượng, va chạm với ma kiếm ẩn giấu bên trong.
Lúc này Lâm Ẩn cũng xông đến, anh cầm chặt kiếm Thu Thủy, quát lên một tiếng.
“Mở!”
Kiếm quang Thu Thủy chấn động, trong hư không vang lên tiếng kiếm khí rẹt rẹt, làm mũi của ma kiếm cong lại một góc một trăm ba mươi độ.
“Koong!”
Ma kiếm kêu lên, thân kiếm bắt đầu xuất hiện vết nứt.
“Tên ranh con kia, đừng hòng hủy đi ma kiếm của tôi”.
Sắc mặt của cụ Tần hoàn toàn thay đổi, hai tay liên tục bấm quyết triệu hồi ma kiếm.
Nhìn ma kiếm bị rạn nứt, cụ ông nhà họ Tần cực kỳ đau lòng, tức giận quát: “Lâm Ẩn, tôi muốn cậu phải chết!”
“Ông nói nhiều quá!”
Sắc mặt Lâm Ẩn không chút thay đổi, tay trái cầm kiếm Thu Thủy tựa nhưng một sát thần, lại bắt đầu tấn công cụ Tần.
“Chết đi!”
Cụ ông nhà họ Tần không hề nhường nhịn, cũng cầm ma kiếm chém về phía Lâm Ẩn.
Hai người lập tức chiến đấu kịch liệt.
Lúc đầu Công Thâu Quyền còn có thể thấy rõ động tác của hai người, nhưng đến cuối cùng, dù ông ta có sử dụng tối đa thị lực cũng không thể theo kịp tốc độ ra tay của bọn họ, chỉ có thể nhìn thấy kiếm khí màu trắng và kiếm khí màu đen không ngừng va chạm với nhau trong không trung rồi lại tách ra, liên tục nhiều lần như thế.

Lúc này có rất nhiều người tập trung bên ngoài nơi ở của nhà họ Tần, bọn họ đều là các gia tộc lớn trên đảo Bồng Lai, khi nãy nơi này vọng ra động tĩnh quá lớn, bọn họ muốn không biết cũng khó.
“Ai đang đánh nhau trong nơi ở của nhà họ Tần thế?”
“Nhà họ Tần không tuân theo Tiên Quân, tất nhiên là Lâm Tiên Quân đi vào đó rồi, Tiên Quân này của chúng ta là người trong mắt không thể chứa đựng một hạt cát mà”.
“Đúng thế, hơn nữa tôi nghe nói lúc ở trong Thiên Môn nhà họ Tần đã ra tay với Tiên Quân, nếu không vì Tiên Quân có thực lực mạnh mẽ thì đã sớm chôn vùi trong Thiên Môn rồi”.
Người ở bên ngoài bàn tán xôn xao, bọn họ đều đã phục tùng Lâm Ẩn, Lâm Ẩn thắng bọn họ cũng không tổn hao gì, nếu Lâm Ẩn thua, quá lắm bọn họ phục tùng nhà họ Tần một lần nữa là được rồi.
“Nhưng sao kiếm quang khi nãy hơi giống ‘trong kiếm giấu kiếm’ của cụ ông nhà họ Tần thế?”
Một Địa Tiên lớn tuổi lẩm bẩm.
Lão ta đã sống hơn bốn trăm tuổi rồi, khí huyết trong người cũng đã khô kiệt, dù có cảnh giới Địa Tiên, nhưng nếu thật sự ra tay, có lẽ một đỉnh cao Nhân Tiên đã có thể áp đảo lão ta.
Nhưng tính kỹ ra thì lão ta cũng xem như nhóm người lớn tuổi nhất trong bí cảnh Bồng Lai, kiến thức rộng rãi, mọi người cũng không nghi ngờ lão ta.
“Chẳng lẽ cụ Tần còn sống? Chẳng trách nhà họ Tần có can đảm đấu với Tiên Quân”, có người hiểu ra.
“Hừ!”
Lại có người khinh thường bảo: “Dù cụ ông nhà họ Tần còn sống cũng chỉ là dựa vào thần dược kéo dài mạng sống mà thôi, có còn bao nhiêu sức chiến đấu chứ, chẳng lẽ có thể mạnh hơn cụ ông nhà họ Chu ư?”
“Đúng thật là thế”.
“Không sai”.
Những lời này dẫn đến sự tán thành của mọi người.
Nhưng đúng lúc này, một cơn chấn động mạnh truyền ra từ bên trong trận pháp, những người đang ở khá gần trận pháp bảo vệ bị cơn chấn động làm bay ra ngoài, dù sức sát thương không lớn, nhưng cũng khiến mặt họ đầy bụi đất.
“Phi phi phi!”
Mọi người vội vàng phun bụi từ trong miệng ra, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Chỗ trận pháp bảo vệ có bụi đất tung bay, lại thêm dư âm trận chiến truyền tới từ bên trong, ngay cả cao thủ Nhân Tiên cũng dần không chịu đựng được nữa, chỉ có thể lùi về sau, sợ bị lan đến gần.
Chỉ có năm Địa Tiên còn sót lại trên đảo Bồng Lai có thể miễn cưỡng đứng bên ngoài trận pháp.
Bọn họ có thể cảm nhận được rõ ràng uy lực của trận pháp bảo vệ đang không ngừng yếu đi.
“Có người đi ra rồi!”
Địa Tiên có thực lực mạnh nhất trong đó cất lời.
Vừa mới nói xong đã nhìn thấy Công Thâu Quyền cầm la kinh trong tay vội vã xông ra từ bên trong trận pháp.
“Ông Công Thâu, có chuyện gì thế”.
Mọi người vội chặn Công Thâu Quyền lại hỏi.
Bọn họ thân là cao thủ Địa Tiên, ít nhiều gì cũng từng qua lại với Công Thâu Quyền, lúc này thấy ông ta đi ra từ bên trong trận pháp thì vội chặn ông ta lại.
“Tiên Quân đang đấu với ông già nhà họ Tần ở bên trong”, Công Thâu Quyền nói xong thì vội chạy đi xa, lúc gần đi còn không quên dặn mọi người: “Tôi khuyên mọi người vẫn nên tránh xa một chút, nếu không chắc chắn sẽ gặp xui xẻo đó”.
Nói xong, Công Thâu Quyền chạy về phía xa không quay đầu lại.
Những người còn lại thấy thế cũng vội đi theo.
“Ông Công Thâu, cụ Tần vẫn chưa chết ư? Có chuyện gì thế này? Những người khác của nhà họ Tần đâu?”, một Địa Tiên liên tục hỏi. Mấy ngày qua gia tộc trên đảo Bồng Lai bọn họ vẫn luôn chú ý động tĩnh của nhà họ Tần, nhưng không hề nhìn thấy một người nhà họ Tần nào ra ngoài, Công Thâu Quyền là người đầu tiên rời khỏi trận pháp bảo vệ núi mà bọn họ nhìn thấy.
“Nhà họ Tần xong rồi!”
Công Thâu Quyền thở dài một tiếng, cũng không nhiều lời nữa, lại chạy về phương xa. Bây giờ ông ta nghĩa tới cảnh chiến đấu của Lâm Ẩn và cụ ông nhà họ Tần thôi là thấy sợ, khi nãy nếu không có la kinh tổ truyền bảo vệ, ông ta đã sớm chết trong dư âm trận đấu của hai người rồi.
Nhưng dù có la kinh bảo vệ thì ông ta vẫn bị thương nhẹ, hơn nữa la kinh tổ truyền đã sắp hỏng luôn rồi.
Nghĩ đến kết cục của nhà họ Tần, ông ta vẫn không khỏi thổn thức, nhà họ Tần xưng bá Bồng Lai nhiều năm không bị diệt vong trong tay kẻ thù mà lại diệt vong trong tay cụ ông của mình.
Những người khác hoàn toàn không biết trong nhà họ Tần đã xảy ra chuyện gì, chỉ tưởng cụ Tần không đấu lại Lâm Ẩn, nhà họ Tiền sắp bị diệt vong.
Mấy người vừa rời khỏi, trong phạm vi trận pháp bảo vệ của nhà họ Tần.
Vị trí khi nãy bị một sức mạnh vô hình xốc lên một lớp đất, cả trận pháp bảo vệ cứ thế bị phá hỏng.
Đến tận bây giờ mọi người mới thấy rõ chuyện bên trong nhà họ Tần, lúc này tất cả các kiến trúc đều bị phá hủy gần hết, chỉ còn lại một đống đổ nát, thấp thoáng có thể nhìn ra dấu vết của một vài kiến trúc còn lại.
Mà trên không trung của nhà họ Tần, một bóng người màu đen và một bóng người màu vàng không ngừng va chạm với nhau, với tu vi Địa Tiên của bọn họ chỉ có thể nhận ra hai bóng người nàyd dang chiến đấu thôi.
Nhà họ Tần xong rồi!
Đây là suy nghĩ chung của tất cả mọi người.

“Phá phá phá!”
Vô số cơn lốc ma khí kiếm khí va chạm lấy nhau kéo đến đều bị Lâm Ẩn vung tay đánh tan. Những kiếm khí đủ để giết chết một Địa Tiên kia chém lên người Lâm Ẩn, tạo ra chút tia lửa như mưa rơi trên người anh, nhưng không hề mang lại chút ảnh hưởng gì đến anh, chỉ khiến tinh quang trên người Lâm Ẩn mờ đi một chút thôi.
“Giam!”
Cụ ông nhà họ Tần đổi pháp quyết, vung tay áo lên.
Ầm!
Kiếm khí đen như mực lại kéo đến, dài tận mấy nghìn mét tựa như chín con rồng đen vô cùng to lớn. Chín con rồng lại xông về phía Lâm Ẩn, cơn lốc ma khí xoay tròn với tốc độ cao, tựa như máy cắt kim loại sắc bén đụng ầm ầm lên người Lâm Ẩn, liều mạng chèn ép anh, muốn chém Lâm Ẩn thành mảnh nhỏ.
Két két két.
Trên bầu trời vang lên vô số tiếng kim loại như dao thép cắt qua bảng sắt, cực kỳ chói tai.
- -------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.