“Cậu Ẩn, nhà họ Tần sai người thông báo, mật tàng Từ Phúc đã mở rồi”.
Cụ ông nhà họ Nguyên dẫn ông Tần đích thân đến đây báo cáo.
“Ồ?”
Trong mắt Lâm Ẩn thoáng hiện lên vẻ nghi ngờ: “Không phải nhà họ Tần nói không biết vị trí của mật tàng Từ Phúc sao?”
Ông Tần cười khổ nói: “Nhà họ Tần chúng tôi thật sự không biết vị trí của mật tàng Từ Phúc, nhưng bây giờ sâu trong biển của bí cảnh Bồng Lai có một cái mật tàng đột nhiên mở ra, nhà họ Tần nhận được tin tức nơi đó rất có thể là mật tàng Từ Phúc. Mật tàng bị người nhà họ Chu mở ra, lúc này nhà họ Chu và nhà họ Thanh đã đi vào rồi, gia chủ cũng đang chạy đến đó, phái tôi tới thông báo cho cậu”.
“Được!”
Lâm Ẩn giấu đi hơi thở trên người, biến thành dáng vẻ không khác gì người bình thường bước ra khỏi tiểu viện, chạy về hướng mật tàng Từ Phúc.
Ông Tần và Nguyên Thịnh liếc nhìn nhau, nhanh chóng đuổi theo.
Lâm Ẩn cũng không nôn nóng gì, mỗi lần mật tàng mở ra đều cần có thời gian. Vả lại dù người nhà họ Chu và họ Thanh lấy được đồ bên trong cũng không thể sử dụng nhanh như thế được.
Trên đường đi.
Ba người Lâm Ẩn nhìn thấy rất nhiều Thần cảnh Nhân Tiên cảnh, thậm chí có cả cao thủ Địa Tiên cảnh chạy đến chỗ mật tàng Từ Phúc. Ngoài ra còn có rất nhiều gia tộc điều động chiến thuyền do dị thú dưới đáy biển kéo, ào ạt đi về phía mật tàng. Rất rõ ràng là các gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-cuc-pham/632606/chuong-1108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.