Chương trước
Chương sau
Cụ ông nhà họ Đường chấn động nói.
“Sao có thể chứ!”
Trên mặt cụ Đường mang theo vẻ khó tin, sắc mặt của ba Địa Tiên khác cũng rất khó coi, bọn họ là cao thủ Địa Tiên đương nhiên có thể nhìn ra khi nãy tuy cụ ông nhà họ Đường và Lâm Ẩn chỉ so một chiêu đơn giản, nhưng rõ ràng cụ Đường đã nằm ở thế yếu.
Trong lòng Chu Hà cũng chấn động, nhưng trên mặt lại không có cảm xúc gì, chỉ khó hiểu hỏi: “Luyện hóa Tiên Nguyên Đan cần thời gian ít nhất một tháng, hơn nữa Tiên Nguyên Đan chỉ là đan dược có thể tăng hy vọng đột phá thôi, cũng không thể đảm bảo có thể đột phá thành công 100%, cậu đột phá thành công bằng cách nào thế!”
Đây cũng là nghi vấn trong lòng những người khác, Tiên Nguyên Đan ở bí cảnh mấy chục năm sẽ có một lò, bên trong một lò Tiên Nguyên có hai mươi mấy viên. Cao thủ đỉnh cao Nhân Tiên trong bí cảnh Bồng Lai cũng không ít, nhưng thời gian mấy chục năm, cũng chỉ có mấy người có thể thuận lợi thăng lên Địa Tiên, có thể thấy một viên tiên đan chưa chắc có thể đánh vỡ hàng rào giữa Nhân Tiên và Địa Tiên.
Hơn nữa từ đỉnh cao Nhân Tiên đột phá lên Địa Tiên, ai mà không cần bế quan ba tháng đến nửa năm chứ, thậm chí có người còn phải bế quan mấy năm để đột phá đến Địa Tiên cảnh nữa.
Nhưng chàng trai trước mắt này, mười ngày trước vẫn là đỉnh cao Nhân Tiên, xuất hiện một lần nữa đã trở thành một Địa Tiên chân chính, trong tay anh chắc chắn có báu vật mà bọn họ không đoán ra được.
Nghĩ vậy, ánh mắt bốn Địa Tiên nhìn về phía Lâm Ẩn trở nên nóng bỏng.
Trong ánh mắt của ông Tần và Dư Miễn ở phía xa cũng đầy vẻ chấn động, ngây người một lúc, ông Tần nhìn bóng lưng của Lâm Ẩn, nhỏ giọng nói: “Cậu nhóc đến từ thế giới bên ngoài này không đơn giản đâu, cậu về phòng đấu giá trước đi, đợi lát nữa nếu cậu nhóc này không đấu lại, tôi sẽ ra tay giúp đỡ cậu ta!”
“Ông Tần, không được đâu!”
Dư Miễn thấy thế thì vội nói: “Ông Tần, tôi biết ông có thiện cảm với cậu nhóc này, nhưng bây giờ nhà họ Tần chúng ta đang rối ren, không thể phức tạp thêm nữa được!”
“Không sao!”
Ông Tần lắc đầu nói: “Dù tôi không ra tay, lúc nhà họ Chu và nhà họ Thanh muốn ra tay với nhà họ Tần thì vẫn sẽ không chút nể tình mà ra tay thôi, nếu có thể được Lâm Ẩn giúp đỡ, nhà họ Tần sẽ càng có hy vọng có thể vượt qua kiếp nạn lần này hơn”.
“Vậy ông Tần cẩn thận!”
Nói xong, Dư Miễn cũng không quay đầu lại đi về phía phòng đấu giá.
Nếu ông Tần ra tay thất bại, chắc chắn đám người Chu Hà sẽ không từ bỏ ý đồ, phòng đấu giá Bồng Lai trên đảo Tùy Vân chắc chắn sẽ đứng mũi chịu sào, bây giờ ông ta phải giấu linh thạch và của quý đi, cho dù ông Tần thất bại cũng không đến mức bị mất sạch.
“Cậu nhóc, để lại tất cả mọi thứ trên người cậu, tôi có thể thề sẽ lập tức thả cậu rời đi”, ánh mắt Chu Hà nóng bỏng như lửa, giơ tay lên trời, nghiêm túc nói.
“Chu Hà, nói nhảm với cậu ta làm gì, chẳng lẽ ông cho rằng bốn người chúng ta hợp tác cũng không làm gì được cậu ta à?”, cụ ông nhà họ Đường bất mãn nói.
“Bớt phí lời đi, Lâm Ẩn đưa túi Càn Khôn ra, chúng tôi có thể bỏ qua cho cậu!”, cụ ông nhà họ Mộc để tay lên túi Càn Khôn, giọng nói như sấm vang.
“Các người chỉ vì thứ này mà từ bỏ việc báo thù ư?”, Lâm Ẩn nhìn về phía Chu Hà và cụ ông nhà họ Đường: “Tôi đã giết con của hai người đấy, hai người vì thứ trên người tôi mà không thèm báo thù luôn à?”
“Ranh con, cho cậu một con đường sống, đừng có không biết điều!”, cụ ông nhà họ Đường lạnh lùng nói. Lão ta cũng biết tính toán của Chu Hà, thực lực của Lâm Ẩn rất mạnh, còn là cao thủ luyện thể khó chơi, bốn người hợp tác dĩ nhiên có thể khống chế Lâm Ẩn, nhưng có lẽ bên phía bọn họ sẽ có không ít người chết.
“Ha hả!”
Lâm Ẩn đột nhiên cười khẽ một tiếng, lắc đầu: “Các ông vì báu vật mà cả thù giết con cũng có thể bỏ qua, thật sự khiến tôi không dám giao đồ cho các người”.
“Lâm Ẩn, con đường võ đạo không tiến thì lùi, đến cảnh giới của chúng tôi rồi thì một đứa con đã là gì, chỉ cần mình đột phá lên, sống thêm trăm năm nữa cũng không thành vấn đề, thời gian trăm năm đã đủ bồi dưỡng ra một đứa con nữa rồi. Đồ, cậu có giao ra không, không giao, tôi cũng chỉ đành từ mình ra tay thôi!”
Chu Hà nói xong, ánh sáng trong mắt ngày càng nhiều hơn.
“Các người mà cũng muốn cướp đồ của tôi ư?”
Lâm Ẩn đảo mắt nhìn đám người, tỏ vẻ khinh thường.
Lúc này anh đã tu thành thần thể Tinh Thần, tu vi còn bước vào Địa Tiên cảnh. Lúc ở đỉnh cao Nhân Tiên, anh đã có thể giết chết Địa Tiên rồi, anh bây giờ, có mấy Địa Tiên có thể khống chế được chứ.
Anh bước ra một bước, đất trời đều rung động.
Đây không phải là ảo giác, mà là sức mạnh của Lâm Ẩn đã mạnh đến mức cả hư không cũng không chịu nổi rồi. Trong nháy mắt, nguyên khí đất trời trên cả đảo Tùy Vân đều như ngưng đọng, rất nhiều các cao thủ trên Thần cảnh đều có ảo giác như mình từ một Thần cảnh mà trở thành người bình thường luôn vậy.
Mặc dù việc này chỉ là trong nháy mắt, nhưng lại khiến mọi người vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, không hiểu vì sao.
“Nếu đã thế thì đến nhận cái chết đi!”
Cụ Đường là người đầu tiên ra tay, chắp hai tay lại, bàn tay to mấy chục trượng bay thẳng về phía Lâm Ẩn.
Lâm Ẩn trở nên vô cùng nhỏ bé giữa hai bàn tay, giống như Phật tổ dùng núi Ngũ Chỉ trấn áp Tôn Ngộ Không vậy, cụ ông nhà họ Đường cũng muốn lấy cảnh giới trực tiếp trấn áp Lâm Ẩn.
“Ranh con, cậu chết rồi thì thứ này sẽ là của chúng tôi thôi!”
“Đừng nói nhảm nữa, giết cậu ta!”
Cụ ông nhà họ Mộc và cụ ông nhà họ Hải nhìn nhau, cũng bắt đầu tấn công Lâm Ẩn.
Trong lúc cụ Hải ra tay, quanh người có một dòng sông thật lớn uốn lượn, bắt ngang trong hư không.
“Thằng oắt, chết đi!”
Cụ ông nhà họ Hải cười điên cuồng, sóng lớn ngập trời biến thành một con Thủy Long muốn quấn lấy Lâm Ẩn. Chiêu này là bí pháp của nhà họ Hải, dù là cao thủ Địa Tiên cảnh nếu bị nhốt trong con sông của lão cũng rất khó trốn ra được.
“Lâm Ẩn cẩn thận!”
Nguyên Chấn không nhịn được nói.
“Hừ!”
Cụ ông nhà họ Mộc cũng hừ lạnh, ngọn lửa màu vàng xuất hiện trong tay ông ta, tuy ngọn lửa này không lớn bằng Thủy Long và bàn tay, nhưng ngọn lửa vừa xuất hiện, hư không đã bị cháy tạo thành mấy vết rách.
“Đi chết đi!”
Cụ Mộc búng tay một cái, ngọn lửa nháy mắt biến thành một con chim lửa nhỏ bay nhanh về phía Lâm Ẩn.
“Đối thủ của ông là tôi!”
Một giọng nói già nua vang lên từ phía xa, ông Tần xuất hiện trước mặt người nhà họ Nguyên, ông ấy búng tay tay, một kình khí màu trắng trực tiếp bay nhanh về phía con chim lửa.
Cụ Mộc và cụ Hải thấy ông Tần đột nhiên xuất hiện thì đều sửng sốt, bọn họ không ngờ người của nhà họ Tần lại giúp đỡ tên oắt trước mắt.
Bọn họ không đắc tội nổi với nhà họ Tần.
“Ông Tần, lúc này ông lại dám đối đầu với tôi, sau chuyện hôm nay, cho dù tấn công nhà họ Tần cũng phải lấy mạng của ông!”, Chu Hà thấy ông Tần dám ra tay thì cười gằn: “Ông tưởng nhà họ Tần của mình vẫn còn như trước đây nên dám quan tâm chuyện của nhà họ Chu à!”
Nghe vậy, sắc mặt của ba người cụ ông nhà họ Đường mới dịu đi, bọn họ cũng có nghe thấy chuyện của nhà họ Tần, nhưng bây giờ nghe thấy chính miệng Chu Hà nói ra, rõ ràng đã tăng thêm tính xác thực cho tin tức này.
Nếu thật sự là thế, có nhà họ Chu chống lưng, bọn họ không cần phải sợ nhà họ Tần nữa.
Lâm Ẩn nhìn bóng dáng của ông Tần, có hơi sửng sốt.
Từ hơi thở trên người ông ấy có thể nhận ra ông lão này là người trong phòng đấu giá.
Lâm Ẩn lắc đầu, nói với ông Tần: “Ông Tần, ông bảo vệ người của nhà họ Nguyên giúp tôi, đám tép riu này không cần phiền ông ra tay!”.
- -------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.