Chương trước
Chương sau
“Cháu còn nhỏ tuổi, thiên phú cũng không tệ, đợi tôi ra khỏi hang rồi, cháu theo tôi đến nhà họ Mã tu luyện đi, coi như tôi dạy dỗ con cháu thay cho Trần Quốc Hoa”.
Mã Giáp thở dài một tiếng nói.
Người lớn tuổi luôn thích nhớ lại chuyện trước đây, huống hồ trước kia cụ ta và Trần Quốc Hoa cũng coi như bạn chí cốt, bây giờ xuất quan, giúp đỡ nhà họ Trần cũng là chuyện nên làm.
“Đa tạ tiền bối”.
Trong mắt Trần Noãn Noãn lộ vẻ vui mừng, người mạnh nhất của nhà họ Trần bọn họ cũng chỉ mới là bảng Thiên, hơn nữa đã rất lớn tuổi rồi. Tiền bối trước mắt là người sống hơn trăm năm, nhất định là một cao nhân ghê gớm.
“Đi vào thôi!”
Thấy hai người đã trò chuyện xong, Lâm Ẩn lạnh nhạt nói.
Trần Noãn Noãn tò mò nhìn Lâm Ẩn, chàng trai anh tuấn trước mặt trông xấp xỉ tuổi cô ta, nhưng có thể nhìn ra được tiền bối Mã Giáp luôn nghe theo lệnh anh. Truyện Trọng Sinh
“Vâng!”
Mã Giáp gật đầu, ra hiệu cho mấy người Trần Noãn Noãn ở tại chỗ đợi, rồi đi vào hang núi theo Lâm Ẩn và Thi Anh Hào.
Đợi ba người Lâm Ẩn biến mất trong hang núi rồi, người của nhà họ Trần đứng sau lưng Trần Noãn Noãn tỏ vẻ hưng phấn, tuy nhánh của bọn họ là dòng chính ở nhà họ Trần, nhưng thực lực cũng không mạnh. Bây giờ Trần Noãn Noãn được một tiền bối cường đại nhìn trúng, nhánh của bọn họ cũng có ngày ngẩng cao đầu rồi.
Lâm Ẩn đi vào hang núi theo Mã Giáp, phát hiện trong hang núi không có trận pháp lợi hại gì cả, nhưng sương mù bên trong thật sự quá dày, tạo ảnh hưởng rất lớn cho cảm nhận phương hướng của con người.
Chẳng trách lúc Mã Giáp ở cảnh giới bảng Thiên đã suýt bỏ mạng ở đây, nhưng với ba người bây giờ, sương mù không phải vấn đề gì to tát cả.
Theo sự dẫn dắt của Mã Giáp, ba người nhanh chóng đi vào chỗ sâu trong hang núi, đứng trước một cái cửa đá.
“Là nơi này sao?”
Lâm Ẩn quay đầu nhìn về phía Thi Anh Hào, anh chưa từng xem miêu tả về động phủ Thiên Tiên gì đó, nơi trước mắt trông rất bình thường, hoàn toàn không thể chắc chắn nó có phải động phủ Thiên Tiên hay không.
“Tôi cũng không chắc nữa”.
Thi Anh Hào lắc đầu nói: “Theo ghi chép trong tàng thư của gia tộc, động phủ Thiên Tiên để lại cũng ở trong một hang núi, những chuyện khác thì tôi không rõ”.
Thấy Thi Anh Hào không giống đang nói dối, Lâm Ẩn nhíu mày nói: “Hai người lùi về sau đi”.
Nếu biết bao năm nay Mã Giáp vẫn không tìm thấy cơ quan mở cửa thì Lâm Ẩn cũng không định đi tìm, kiếm Thu Thủy trực tiếp xuất hiện trên tay.
“Chém!”
Theo tiếng quát khẽ của Lâm Ẩn, người kiếm lập tức hợp nhất, biến thành một chùm sáng trắng rực rỡ bao phủ cả đất trời xẹt qua mười mấy mét chém lên trên cửa đá.
“Ầm!”
Đất trời rung chuyển, ngay cả mấy người Trần Noãn Noãn đứng bên ngoài hang núi cũng không đứng vững được.
“Sao có thể chứ!”
Mã Giáp khiếp sợ há hốc mồm, cụ ta vốn tưởng rằng mình không mở được cửa đá vì tu vi không đủ, nhưng dưới một kiếm như phá núi bổ đá này của Lâm Ẩn, cửa đá vẫn không chút sứt mẻ, thậm chí còn không có chút dấu vết nào.
“Không hổ là động phủ Thiên Tiên để lại!”
Lâm Ẩn cảm thán.
Với tu vi của anh kết hợp với sự sắc bén của kiếm Thu Thủy, dù là đối mặt với đá Đoạn Long cũng có thể để lại chút dấu vết, nhưng nơi này chỉ là một động phủ Thiên Tiên tiện tay để lại, bây giờ ngay cả năng lực để lại chút dấu vết mà anh cũng chẳng có.
“Tiên sư, bây giờ phải làm sao đây?”
Mã Giáp đứng bên cạnh nhỏ giọng hỏi.
“Về trước đã”.
Lâm Ẩn im lặng một lát rồi nói.
Xem ra động phủ Thiên Tiên vẫn chưa đến lúc mở ra, nghìn năm trước có cao thủ Thiên Tiên cũng không thể phá mở được động phủ, chắc chắn anh cũng không làm được, chỉ có thể đợi nó tự mở ra thôi.
Nhưng đến lúc đó cao thủ tề tụ, có lẽ nơi này lại diễn ra một trận long tranh hổ đấu.
Nếu đối mặt với thế hệ trẻ trong bí cảnh Côn Luân, anh không hề sợ hãi chút nào, chỉ không biết mấy vương tộc hoàng tộc kia sẽ phái cao thủ gì ra.
Nếu khó xử lý, anh cũng chỉ có thể bỏ qua báu vật của động phủ này thôi.

Lang Gia ở Long Quốc.
Ba bóng người đứng thẳng trong hư không nhìn núi Lang Gia bị trận pháp bao phủ, một võ giả trung niên trong đó lạnh lùng nói: “Đi giải quyết người tên Lâm Ẩn kia thôi”.
Một ông lão cười nhạt nói: “Thằng nhóc này cũng thật xấu số, chỉ trách cậu ta cùng tên với người giết chết cậu chủ Thanh Huyền, cho nên nhất định không thể sống”.
“Ra tay đi, đừng nói nhảm nữa!”
Ba người đều là tôi tớ của nhà họ Thanh, tên là A Trung, A Phúc, A Vượng, đi theo cao thủ của nhà họ Thanh xuống thế giới thường tìm kiếm động phủ Thiên Tiên, đối phó với một Thần cảnh của thế giới thường, đương nhiên không cần cao thủ của nhà họ Thanh ra tay, cho nên ba người bọn họ mới tới.
Ba người đều là Thần cảnh hậu kỳ, bọn họ bị phái xuống đây chỉ là để xử lý một vài chuyện lặt vặt giúp cao thủ nhà họ Thanh, sau khi biết được cao thủ có tiếng tăm nhất Long Quốc tên là Lâm Ẩn, bọn họ lập tức bị phái đi ra tay với Lâm Ẩn, còn những người khác của nhà họ Thanh thì đã đi đến Nam Dương rồi.
Ở trong mắt bọn họ, đương nhiên một Lâm Ẩn nho nhỏ không thể quan trọng bằng động phủ Thiên Tiên, hơn nữa nếu bọn họ tách ra hành động sẽ rất dễ bị người của những gia tộc khác tập kích.
Mà ba người chỉ là tôi tớ, dù có chết cũng chẳng sao cả.
“Trận pháp thế này cũng dám múa rìu qua mắt thợ ư!”
A Trung lắc đầu, đánh một quyền về phía trận pháp.
“Ầm!”
Trận pháp bao phủ núi Lang Gia trực tiếp xuất hiện một lỗ hổng lớn, sau khi lực đấm đánh thủng trận pháp, rừng cây nhỏ bên dưới trận pháp hầu như không còn.
“Có kẻ thù!”
Tiếng la thất thanh vang lên, mấy bóng người nhanh chóng chạy tới.
“Cao nhân phương nào dám tự ý xông vào Lang Gia?”
Người đi đầu chính là cụ Tiền, bên cạnh còn có Velsa và Xà Vương, ba người đều là Thần cảnh sơ kỳ, mới vừa tiếp xúc với ba người A Trung, vẻ mặt đều trở nên nặng nề.
‘Cao thủ Thần cảnh nhiều như thế từ bao giờ vậy!’
Ba người đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ.
“Trong các người có ai là Lâm Ẩn không?”
A Trung tiến lên một bước nhìn ba người, trong mắt lộ vẻ khinh thường.
“Không biết ba vị là ai, tìm cậu Ẩn có chuyện gì?”, cụ Tiền nhìn bọn họ, cảm thấy da đầu như tê dại, nhưng cậu Ẩn không ở đây, cụ ta là người quản lý mọi việc, đối mặt với cao thủ như thế, cũng không thể để cụ bà ra mặt được.
“Hỏi ông thì ông trả lời đi, nói nhảm nhiều vậy làm gì!”, A Trung mất kiên nhẫn nói, mục đích chuyến đi này của bọn họ chỉ vì giết một người tên Lâm Ẩn, lão ta không có thời gian dong dài với mấy kẻ yếu ớt này.
“Ba vị, nơi này là nhà họ Lâm, không phải nơi để các người ra oai”, sắc mặt của cụ Tiền cũng trở nên khó coi, cụ ta là một cao thủ Thần cảnh, dù ở cả Long Quốc cũng coi như có chiến lực hàng đầu, hơn nữa nơi này còn là núi Lang Gia, là địa bàn cậu Ẩn, nếu cậu Ẩn mà biết lúc anh không ở đây lại có mấy người đến đây gây chuyện, cụ ta lấy đâu ra mặt mũi gặp cậu Ẩn nữa.
“Ồn ào!”
A Phúc tỏ vẻ mất kiên nhẫn, đánh một chưởng về phía cụ Tiền.
Tuy bọn họ là tôi tớ của nhà họ Thanh, nhưng đều rất coi thường người ở thế giới thường, Thần cảnh ở đây có thể coi như một nhân vật lớn, nhưng trong các vương tộc của bí cảnh Côn Luân, tôi tớ bình thường đều có cảnh giới bảng Thiên, ai có thể làm đội trưởng hộ vệ đều là Thần cảnh, còn những tôi tớ được bồi dưỡng từ nhỏ như bọn họ chỉ cần thăng lên Nhân Tiên cảnh chính là một bước lên trời, có thể hoàn toàn thoát khỏi thân phận tôi tớ.
Mà lần này xuống đây cũng là một cơ hội với bọn họ, nếu có thể có được chút món hời trong động phủ Thiên Tiên cũng đủ để bọn họ có lợi cả đời rồi, còn có hy vọng thoát khỏi thân phận tôi tớ nữa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.