Chương trước
Chương sau
Yagyu Muneyoshi thật sự là người mạnh nhất anh từng gặp trên đời, nhưng lúc này anh đã tu luyện kinh Toạ Vong, thực lực tăng mạnh, đã không còn là anh của lúc trước nữa rồi.
Nếu là trước khi tu luyện kinh Toạ Vong, anh chắc chắn sẽ không thể thoải mái đấu trận này.
“Được!”.
Ánh kiếm sáng rực phát ra từ trên người Yagyu Muneyoshi, mặc dù bây giờ tóc lão rối tung, quần áo tả tơi, nhưng trên mặt lão lại không có chút cảm xúc nào cả.
“Cái tôi tu luyện là thuật Rút Kiếm bí truyền của môn phái, được Phái chủ đời thứ hai sáng lập ra, được mài giũa qua cả nghìn năm, không phải Phái chủ của Ise thì không thể tu luyện”.
Yagyu Muneyoshi hùng hồn nói, trên người lão dần dâng lên kiếm ý không thể chuyển dời.
“Thuật Rút Kiếm!”.
Người lão như biến thành một thanh thần kiếm có thể chém rách đất trời, người duy chuyển theo kiếm, biến thành kiếm khí cầu vồng dài hơn mười trượng, chém về phía Lâm Ẩn.
Sắc mặt Lâm Ẩn trở nên nặng nề, trong bụng mơ hồ có tiếng rồng ngâm vang lên, tuy anh cố sức vận chuyển kinh Toạ Vong, nhưng lại không nhìn thấy chút sơ hở nào trên người Yagyu Muneyoshi cả.
“Kiếm pháp rất hay!”.
Lâm Ẩn than khẽ một tiếng, một chiêu này của Yagyu Muneyoshi, dù là cao thủ Thần cảnh hậu kỳ cũng không chắc có thể chịu được, anh cũng không thể nhìn ra sơ hở, chỉ có thể lấy cứng chọi cứng thôi.
Bóng mờ Thần Long trên người Lâm Ẩn như ngưng tụ thành thực thể, cực kỳ sống động, một đôi mắt rồng lạnh lùng không chút cảm xúc nhìn chằm chằm kiếm khí cầu vồng đang tấn công tới, rít gào một tiếng, cả người anh cũng hoá thành thần long, di chuyển trên chín tầng mây, bổ nhào về phía kiếm khí.
“Ầm!”.
Kiếm khí cầu vồng và Thần Long va chạm với nhau trên không trung, giữa đất trời như chỉ còn lại một vầng sáng chói.
Một làn sóng cực lớn lấy chỗ đánh nhau của Lâm Ẩn và Yagyu Muneyoshi làm trung tâm bắt đầu lan ra khắp xung quanh, những nơi nó kéo đến, không có vật gì tồn tại được cả.
“Lùi!”.
Trần Cửu Dương quát khẽ một tiếng, nhanh chóng dẫn mấy người Sở Tế Thương lùi về sau.
Bọn họ vốn đã lùi về sau được một nghìn năm trăm mét rồi, nhưng trong lòng Trần Cửu Dương chợt có cảm giác thấp thỏm, mới đột nhiên dẫn mọi người lùi xa thêm nữa.
Thấy cả Trần Cửu Dương cũng lùi, những người khác đều không dám ở lại, cùng lùi về sau.
Đáng tiếc vẫn có người lùi chậm, rất nhiều người biến thành bụi mù dưới dao động vô hình này, giống như chưa từng xuất hiện trên thế gian vậy.
Sáu cao thủ Thần cảnh trên trời cũng đều lùi về sau, thực lực của bọn họ đối mặt với dư âm trận chiến của Lâm Ẩn vẫn sẽ có khả năng bị thương nặng.
“Đây là sức mạnh của cao thủ Thần cảnh đỉnh cao sao?”.
Mọi người trợn mắt há mồm.
Khi nãy trong phạm vị hơn một nghìn mét chỗ Lâm Ẩn và Yagyu Muneyoshi đánh nhau, cả đỉnh núi đều bị dư âm trận chiến của bọn họ mài phẳng hai ba mét.
Nói cách khác, cả núi Đại Nhật vì trận đấu của hai người mà thấp đi chừng ba mét.
“Ai thắng ai thua?”.
Một đòn cuối cùng của hai người thật sự quá mạnh mẽ, ngay cả cao thủ Thần cảnh cũng không dám nói bừa là ai thắng ai thua.
“Đây là!”.
Sắc mặt của mấy người Trường Sinh đột nhiên thay đổi.
Mọi người mở to mắt muốn thấy rõ tình hình chiến đấu trong hào quang.
Dao động vô hình dần biến mất, hào quang chậm rãi tán đi, trên núi Đại Nhật xuất hiện hai bóng người chật vật.
“Thế này xem như ai thắng?”.
Cụ Tiền ngơ ngác nhìn hai người chật vật ở xa xa, nhỏ giọng hỏi.
Lúc này hai người đều rất chật vật, quần áo trên người Lâm Ẩn tả tơi, còn có mấy vết thương dài hơn một thước, lúc này vết thương còn đang chảy máu, nhìn rất đáng sợ.
Còn trên ngực Yagyu Muneyoshi xuất hiện một cái lỗ, có máu tươi không ngừng chảy ra.
“Lâm Ẩn, tôi đúng là vẫn không bằng cậu!”.
Trong ánh sáng trắng, trên mặt Yagyu Muneyoshi mang theo vẻ tiếc nuối: “Thật tiếc là không thể đặt chân lên đỉnh cao của võ đạo!”.
“Ông đi rồi, tôi sẽ coi sóc con cháu của ông!”, Lâm Ẩn nhìn Yagyu Muneyoshi, trong mắt cũng lộ vẻ tiếc nuối. Yagyu Muneyoshi là một người luyện võ thật sự, còn thuần tuý hơn cả anh. Nhưng dưới tình huống khi nãy, hai người hoàn toàn không thể thu chiêu, vì khi làm thế, người chết chắc chắn là mình.
“Vậy thì cảm ơn!”.
Yagyu Muneyoshi nở nụ cười, khi nãy đấu một trận được một trận hết mình với Lâm Ẩn, lão đã chạm đến cảnh giới Thần cảnh hậu kỳ rồi, đáng tiếc đã không còn cơ hội để lão bế quan đột phá cảnh giới kia nữa.
“Ha ha ha!”.
Một tiếng cười điên cuồng vang lên trong không trung, một bóng người chậm rãi đáp xuống từ trên cao, trên người có tia chớp lấp loé, chính là người đứng đầu Bát Cực Môn trăm năm trước – Trương Cửu Thần.
“Lâm Ẩn, giao bí quyết cậu tu luyện ra đây, nếu không hôm nay cậu không rời khỏi núi Đại Nhật được đâu”.
“Lâm Ẩn, cậu không cần quan tâm đến con cháu của lão ta đâu, một khi hai người đã bao bọc lẫn nhau như vậy, không bằng cùng nhau xuống địa ngục đi!”, Claude chậm rãi đáp xuống từ trên trời, nhìn hai người đã sắp dầu hết đèn tắt, trong mắt lộ ra ý cười.
“Claude, mau ra tay, Dawn đã chết rồi, chỉ có máu của Lâm Ẩn mới có thể khiến mười ba trưởng lão bớt giận được!”, trong bóng tối lại có một con quái vật thân người đầu sói cao hơn ba mét đi ra.
“Bần đạo Trường Sinh Tử chào cậu Lâm!”.
Người trường sinh chắp tay một cái, sắc mặt bình tĩnh không vui không buồn, ánh mắt như đang nhìn xuống chúng sinh, rất có khí thế của thần tiên.
“Ngay cả Trường Sinh Tử cũng muốn ra tay, Lâm Ẩn gặp nguy rồi!”, Trần Cửu Dương lắc đầu nói, tuy lão ấy rất tán thưởng chàng trai trẻ tài giỏi là Lâm Ẩn, nhưng lão ấy không có khả năng để nhúng tay vào trận chiến này.
“Ha, Trường Sinh Tử, không phải ông tự nói mình rời xa thế đời à, sao bây giờ lại giống một người tầm thường rồi?”, Trương Cửu Thần khinh thường nói với Trường Sinh Tử.
“Trường sinh trường sinh, tôi đúng là một người tầm thường mà, không thể thoát khỏi hai chữ này được”, Trường Sinh Tử lắc đầu nói: “Nếu không phải trên người cậu Lâm có bí mật lớn như thế, tôi cũng sẽ không mạo hiểm ra tay!”.
Lâm Ẩn thật sự phát triển quá nhanh, bọn họ ai không phải cao thủ trấn áp cả một thời đại chứ, nhưng ở độ tuổi của Lâm Ẩn cũng chỉ mới thăng lên trên bảng Thiên mà thôi.
Lâm Ẩn dùng thời gian hai mươi mấy năm đi hết con đường cả đời bọn họ cũng không thể hoàn thành, nếu nói trên người anh không có bí mật lớn, ai mà tin cho được.
Mà Lâm Ẩn lúc này đã gần dầu hết đèn tắt rồi, đây chính là cơ hội tốt nhất.
“Ha!”.
Trương Cửu Thần quay đầu nhìn lên bầu trời, nhỏ giọng nói:
“Hai ông bạn bên trên, vẫn chưa xuất hiện sao?”.
Một lúc sau, không trung có một giọng nói vang lên.
“Tôi không có hứng thú với bí tịch Lâm Ẩn tu luyện”.
Trương Cửu Thần nghe vậy cũng không quan tâm hai người kia nữa, có lão, Trường Sinh Tử và hai người phương Tây kia đã là bốn cao thủ Thần cảnh rồi, mà Lâm Ẩn đã yếu đến thế, hoàn toàn không thể gây ra sóng gió gì, cho dù hai người trên không muốn cướp cũng phải xem bọn họ có đồng ý không đã.
Lâm Ẩn nhìn bốn người, cười khẽ một tiếng nói:
“Lâm Ẩn tôi có tài đức gì mà khiến tận bốn cao thủ Thần cảnh cùng nhau ra tay thế này?”.
Cao thủ Thần cảnh vốn đã rất ít, không ngờ hôm nay lại có nhiều người đến muốn ra tay với anh như vậy.
Yagyu Muneyoshi cũng nở nụ cười, nhẹ giọng nói:
“Cậu Lâm Ẩn, để tôi làm cho cậu một chuyện cuối cùng nhé!”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.