Chương trước
Chương sau
Người xung quanh sợ ngây người, lúc này bọn họ mới hiểu Lâm Ẩn cũng là người của nhà họ Lâm ở Lang Gia, hơn nữa còn là dòng chính, thân phận cao quý hơn Lâm Nam rất nhiều.
Chẳng trách khi nãy Liễu Thanh Ti dám không coi nhà họ Lâm ở Lang Gia ra gì, thì ra người đứng sau cũng là người gia tộc đó.
Một vài thiên kim tiểu thư ở đây bắt đầu nhìn về phía Lâm Ẩn với ánh mắt nóng bỏng, nếu có thể được cậu chủ nhà họ Lâm xem trọng, cho dù bọn họ hay gia tộc đứng sau bọn họ đều sẽ phát triển mạnh mẽ.
Hai chân của mấy người Trần Hạo đã bắt đầu run rẩy, tuy bọn họ không biết nhà họ Lâm mạnh đến mức nào, nhưng từ lời đồn cũng có thể hiểu nhà họ Lâm rất mạnh, mấy gia tộc tầm thường của bọn họ hoàn toàn không đấu lại được.
“Là người nhà họ Lâm, ở bên ngoài phải có phong thái của người nhà họ Lâm, anh thật sự làm mất mặt gia tộc mà!”, Lâm Ẩn lạnh nhạt nói với Lâm Nam.
“Anh nói xem tôi nên xử lý thế nào đây?”.
Sắc mặt Lâm Nam trở nên tái nhợt, vội vàng bò đến trước mặt Lâm Ẩn ôm lấy chân anh, nhưng đã bị Lâm Ẩn né tránh.
“Cậu Ẩn, xin cậu tha cho tôi một lần, tôi chỉ bị đám chó tha này đầu độc mới bảo chúng đi bắt Tô Thanh Từ thôi!”.
Lâm Nam ngồi xụi lơ dưới đất, chỉ vào Tần Bách la to.
“Lâm Nam, cậu đừng tuỳ tiện vu oan cho tôi!”, lúc này Tần Bách cũng nhìn ra thân phận của Lâm Ẩn có lẽ cao hơn Lâm Nam rất nhiều, nếu để Lâm Nam đổ hết tội danh lên đầu mình thì hắn sẽ chết chắc.
“Rõ ràng là cậu xem trọng Tô Thanh Từ nên kêu tôi ra tay, bây giờ cậu muốn tôi chịu tội một mình sao, không thể nào!”.
“Mấy ngày nay cậu ỷ vào uy thế của nhà họ Lâm hãm hại mười mấy cô gái bên ngoài, cậu còn không tự biết hay sao?”.
Sắc mặt Lâm Ẩn trở nên cực kỳ u ám, nếu những gì Tần Bách nói là thật, vậy Lâm Nam này chết cũng đáng lắm. Lâm Ẩn nhìn Lâm Nam, chậm rãi hỏi:
“Hắn nói thật không?”.
Lâm Nam nôn nóng la to:
“Cậu Ẩn, cậu đừng nghe hắn nói nhảm, những thứ đó đều là hắn bịa đặt thôi!”.
“Ha!”.
Tần Bạch bật cười, tay phải khó khăn lấy điện thoại trong túi ra, nói: “Lâm Nam, cậu cho rằng tôi làm chuyện này cho cậu mà không lưu lại chút chứng cứ nào sao? Trên điện thoại này có chứng cứ cậu hãm hại những cô gái kia đấy!”.
Lâm Nam không ngờ Tần Bách làm việc cho mình còn giữ lại chứng cứ, trong mắt có ánh sáng lạnh loé lên, đột nhiên đứng dậy xông về phía Tần Bách.
Tuy Lâm Nam chỉ là người thuộc nhánh phụ của nhà họ Lâm nhưng cũng tập võ từ nhỏ, chỉ thiếu một bước đã có thể bước vào cảnh giới bảng Nhân rồi.
Trên mặt Tần Bách loé lên hoảng hốt, hắn không ngờ lúc này Lâm Nam còn dám ra tay với mình, sợ tới mức liên tục lùi về sau.
Ầm!
Ngay lúc này, Lâm Nam bị một bạt tai đánh đến bay ra ngoài, người ra tay là Liễu Thanh Ti, chị ta lắc đầu, Lâm Nam này đúng là không biết tốt xấu, có một cao thủ như Lâm Ẩn ở đây mà còn dám ra tay.
Liễu Thanh Ti đi về phía Tần Bách cầm lấy điện thoại di động, tiện tay lướt ảnh trên điện thoại, sắc mặt trở nên u ám.
“Giết hết đi!”.
Lâm Ẩn đứng bên cạnh Liễu Thanh Ti cũng nhìn thấy được ảnh chụp trên điện thoại, anh không ngờ trong nhà họ Lâm lại có người làm ra chuyện điên rồ như thế, xem ra phải dọn dẹp nhà họ Lâm lại một lượt mới được.
“Xin cậu Ẩn tha mạng, ông nội tôi dù sao cũng là trưởng lão nhánh bên của nhà họ Lâm mà!”, Lâm Nam lớn tiếng xin tha, nhưng Liễu Thanh Ti hoàn toàn không quan tâm, một cơn gió mạnh xuyên qua gáy của Lâm Nam và Tần Bách.
Hai thi thể ngã xuống đất, những người khác cũng sợ tới mức hai chân run rẩy, muốn rời khỏi đây, nhưng lại sợ đến không thể động đậy.
“Dẫn Tô Thanh Từ ra đây!”.
Lâm Ẩn nhìn Trần Hạo, chậm rãi nói, Tô Thanh Từ là Trần Hạo phái người bắt đi, nên xử lý gã thế nào còn phải xem ý kiến của Tô Thanh Từ đã.
“Mau… Mau đi mời cô Tô ra đây!”.
Trần Hạo quát lên với vệ sĩ, hai vệ sĩ hoang mang lo sợ chạy tới nơi bắt nhốt Tô Thanh Từ.
Chẳng mấy chốc hai vệ sĩ đã cung kính đưa Tô Thanh Từ tới.
Cô ta bị bắt tới đây vốn còn đang lo lắng không yên, trên đường đi còn thấy lạ vì hai vệ sĩ này cung kính với mình như vậy. Nhưng lúc nhìn thấy Lâm Ẩn thì cô ta đã hiểu ra, chắc chắn là anh xuất hiện thay đổi thái độ của mấy người bắt cô ta, nếu không thái độ cũng sẽ không chênh lệch đến mức này.
“Anh Ẩn!”.
Đôi mắt Tô Thanh Từ hơi ửng đỏ, chạy đến bên cạnh Lâm Ẩn nhỏ giọng kêu lên.
“Ừm!”.
Lâm Ẩn gật đầu, lạnh nhạt đáp lời.
Liễu Thanh Ti bĩu môi, Tô Thanh Từ đúng là có một khuôn mặt khiến người ta thấy là thương, chẳng trách Lâm Ẩn sẽ thích.
Lâm Ẩn cũng không biết trong lòng Liễu Thanh Ti nghĩ gì, nhìn thoáng qua Tô Thanh Từ, chỉ vào Trần Hạo nói: “Chính người này đã bắt cô, cô muốn xử lý gã thế nào?”.
“Xin cô Tô tha mạng!”.
Trần Hạo quỳ phịch xuống trước mặt Tô Thanh Từ, không ngừng dập đầu xin tha.
Tô Thanh Từ chưa từng đối mặt với tình cảnh như thế bao giờ, tuy trong lòng cũng rất hận người bắt cóc mình, nhưng muốn cô ta kêu giết Trần Hạo, cô ta cũng không làm được.
“Bây giờ tôi cũng không sao cả, không bằng bỏ qua đi?”, Tô Thanh Từ im lặng một lát rồi nhìn Lâm Ẩn nói.
“Cảm ơn cô Tô, cảm ơn cô Tô!”.
Trần Hạo vui mừng nói, gã không ngờ Tô Thanh Từ lại bỏ qua dễ dàng như vậy.
“Hừ!”.
Lâm Ẩn hừ lạnh một tiếng, vung tay lên, một luồng khí đánh lên cánh tay trái của Trần Hạo khiến cánh tay trái của gã đứt lìa, cả xương cốt cũng lộ ra ngoài.
“Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Chặt đứt một tay của anh coi như cảnh cáo!”.
Lâm Ẩn vốn định xử lý Trần Hạo luôn, nhưng không ngờ Tô Thanh Từ lại tha cho gã, nếu Tô Thanh Từ đã nói, vậy anh sẽ tha cho gã một mạng.
“Cảm ơn cậu Ẩn, cảm ơn cậu Ẩn! Sau này tôi nhất định sẽ thay đổi mà làm người!”.
Trần Hạo dập đầu như giã tỏi, Lâm Nam và Tần Bách đã chết rồi, gã có thể nhặt về một cái mạng cũng xem như may mắn.
“Đi thôi!”.
Lâm Ẩn lên tiếng, dẫn đầu đi ra ngoài cửa.
Tô Thanh Từ thấy thế vội vàng đuổi theo, ở đây đều là người lạ, chỉ đi theo bên cạnh Lâm Ẩn mới có cảm giác an toàn thôi.
Liễu Thanh Ti cười cười, cũng đi theo.

Ba người đi trên một con đường nhỏ, Lâm Ẩn đột nhiên dừng chân lại, Tô Thanh Từ vẫn cố gắng đuổi theo phía sau anh không dừng lại kịp, đập thẳng đầu vào lưng Lâm Ẩn.
Cô ta xoa đầu, khó hiểu nhìn anh.
“Xuất hiện đi!”.
Lâm Ẩn la lên về phía chỗ tối.
Liễu Thanh Ti nặng nề nhìn một vòng xung quanh, nếu Lâm Ẩn đã lên tiếng thì xung quanh chắc chắn sẽ có người, chị ta lại có thể không cảm nhận được, thực lực của người đến chắc chắn mạnh hơn chị ta.
“Bái kiến phủ quân!”.
Hai bóng người đi ra từ trong chỗ tối, đứng ở hai bên đường, cung kính hành lễ với Lâm Ẩn, hai người không phải ai khác mà chính là Thanh Long và Hoàng Long của Long phủ.
“Hai người đến tìm tôi là có chuyện gì?”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.