Những người đàn ông trung niên đi theo Lư Lập Quần đều đổ dồn ánh mắt nhìn con cháu của mình, chỉ sợ rằng có người cũng đắc tội với Lâm Ẩn.
Sắc mặt bốn, năm thanh niên phe tên tóc vàng đều trở nên trắng bệch, khi nãy bọn họ ở bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa, mỉa mai Lâm Ẩn đủ kiểu, nếu như thật sự phải truy cứu thì không ai trong số bọn họ trốn thoát được cả.
Đám đàn ông trung niên kia đều sống lâu thành tinh, bọn họ hiểu ra ngay lập tức, một người đàn ông đứng ra lớn tiếng quát: “Đám ranh con chúng mày còn không mau quỳ xuống xin lỗi cậu Lâm!”.
Bịch!
Bịch!
Bịch!
Những kẻ ăn nói xúc phạm Lâm Ẩn đều quỳ rạp trên mặt đất, bọn chúng không phải là người thừa kế như Lư Khải, quỳ xuống trước mặt người có địa vị cao cũng không có gì quá đáng.
Chỉ có một mình Lư Khải nhìn Lâm Ẩn trân trân, cũng không chịu quỳ xuống.
“Cậu Lâm, cậu nể tình tôi mà tha cho nó lần này đi!”.
Lư Lập Quần cố kềm chế cơn tức giận, ông ta vừa thấp giọng nói chuyện với Lâm Ẩn vừa đạp mạnh lên người Lư Khải, rồi rống lên: “Đồ khốn, mau quỳ xuống cho tao!”.
Vốn dĩ Lư Lập Quần có lòng tốt, thế nhưng Lư Khải lại không tiếp nhận.
Gã là cậu cả của nhà họ Lư, là người ngậm thìa vàng từ lúc mới ra đời, từ nhỏ cho đến lớn làm việc gì cũng thuận buồm xuôi gió, cho dù là cậu chủ trong một vài gia tộc hay là ngôi sao lớn quốc tế cũng phải tỏ ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-cuc-pham/632369/chuong-871.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.