Lúc này bên trong đại điện.
Cụ bà nhìn Lâm Huyền Khôn, thản nhiên nói: “Huyền Khôn, con thật sự khiến mẹ quá thất vọng. Đối đầu trong nội bộ gia tộc thế nào cũng là chuyện của mình, vậy mà con lại cấu kết với Kiếm Môn, con muốn tự sát hay là muốn mẹ ra tay!”.
Lâm Huyền Khôn lắc lắc đầu, lạnh nhạt nói: “Chuyện này không trách con được, là mẹ quá thiên vị”.
“Lâm Ẩn giết Hiên Nhi và Lâm Tiếu, ở bên ngoài còn chọc ra phiền phức lớn như vậy, mẹ còn nghĩ đủ mọi cách bảo vệ cậu ta”.
“Chuyện này chẳng những con và Huyền Minh không phục, người của hai nhánh chúng con đều không phục!”.
Cụ bà cười cười, nói:
“Nhà họ Lâm chúng ta truyền thừa bao nhiêu đời, có lần nào tranh vị trí thừa kế mà không chết người chứ”.
“Vị trí chủ nhà, chỉ dành cho người có bản lĩnh”.
“Trước kia, khi các con liên thủ đuổi cùng giết tận nhánh nhà Lâm Huyền Diệp, mẹ cũng không hề nhúng tay vào”.
“Nhưng hôm nay con cấu kết với người ngoài, là làm sai rồi!”.
“Làm sai, thì phải chịu phạt!”.
“Con tự sát đi!”.
Cụ bà nói một hơi rất dài, nhóm tông sư nhà họ Lâm ở bên cạnh bà cũng như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Lâm Huyền Khôn. Giống như lời cụ bà nói, chuyện bên trong gia tộc có thể giải quyết nội bộ, nhưng ông ta cấu kết với người ngoài thì chính là ông ta không đúng.
“Tự sát?”.
Lâm Huyền Khôn hơi mỉm cười, bước lên phía trước một bước, quát lên chói tai với cụ bà.
“Mẹ, mẹ đúng là già nên hồ đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-cuc-pham/632300/chuong-802.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.