Chương trước
Chương sau
"Lâm Ẩn, anh điên rồi! Anh coi chúng tôi là gì hả? Lại còn xông lên cùng nhau nữa chứ?".
"Ha ha, đúng là mạnh mồm, dám kiêu ngạo bảo chúng tôi cùng xông lên? Đúng là tự cao tự đại!".
"Đừng nói cả đám lên, anh Thiên Nguyên, cứ giao Lâm Ẩn cho tôi, tôi sẽ đánh bại tên Lâm Ẩn kiêu ngạo này!".
Sau khi Lâm Ẩn nói xong thì cả nhóm cao thủ đều tức giận mắng chửi.
Đùa gì vậy hả? Bất kỳ ai trong số bọn họ đều là nhân vật quyền lực trong giới lánh đời.
Cả một nhóm cao thủ như thế mà Lâm Ẩn dám gào thét bảo tất cả bọn họ cùng nhau xông lên, đây không phải là đang khinh thường bọn họ sao?
Còn nói không xứng đấu tay đôi với Lâm Ẩn? Đây không phải đang xúc phạm mọi người sao?
“Ha ha, Lâm Ẩn, tuy cậu là cậu ba nhà họ Lâm, nhưng lời nói ngạo mạn của cậu không đại diện cho nhà họ Lâm đâu”, Lâm Hiên chế nhạo nói: “Tất cả những người đứng đầu ở đây đều xuất thân từ gia tộc nổi tiếng. Cậu làm nhục người khác như thế, gây ra chuyện lớn thì nhà họ Lâm cũng không giúp cậu được đâu".
“Anh Lâm Hiên, theo tôi thấy nhà họ Lâm phải quản lý Lâm Ẩn cho tốt. Đúng là một kẻ phá rối không biết trời cao đất dày”, Cao Thiên Nguyên lạnh lùng nói: “Nghe nói cụ Trầm phong đuổi giết anh ta, nhưng nhà họ Lâm đã che chở cho anh ta”.
“Lần này Lâm Ẩn đắc tội với mọi người, có nên bảo cụ bà nhà họ Lâm đi theo giúp đỡ không?”, Cao Thiên Viên chế giễu nói: “Nếu đã như vậy thì tôi cũng không cần đánh nữa. Nếu cụ bà nhà họ Lâm tức giận nói chúng tôi bắt nạt cháu trai quý giá của bà ấy thì sẽ xảy ra chuyện lớn đấy".
"Ồ? Hóa ra Lâm Ẩn còn có lịch sử như thế nữa hả? Chẳng trách anh ta lại kiêu ngạo như vậy, vì được cụ bà nhà họ Lâm yêu quý sao?", Thượng Quan Kim Bằng cũng châm chọc nói.
"Mọi người đừng lo lắng, hôm nay Lâm Ẩn chủ động gây chuyện, không coi ai ra gì, mọi người muốn làm gì cũng được, tất cả đều cùng là lớp trẻ với nhau, cậu ta gây chuyện thì phải tự mình gánh trách nhiệm. Nhà họ Lâm sẽ không bao giờ bao che", Lâm Hiên hài hước nói.
Lâm Ẩn lắc đầu, anh lạnh lùng nhìn một đám người kẻ tung người hứng như trò hề.
"Đám chó mèo mấy người định sủa đến bao giờ hả”.
"Mấy người có đánh nữa hay không?".
"Nếu không dám thì quỳ hết xuống cho tôi!".
Ánh mắt Lâm Ẩn lạnh lùng quét qua, tiếng quát mạnh mẽ này khiến đám người Cao Thiên Nguyên đều kinh ngạc, cảm giác khủng hoảng mạnh mẽ dâng lên trong lòng bọn họ.
"Đúng là càng nói càng ngông cuồng? Tôi thực sự không biết anh giỏi đến mức nào mà có thể không coi ai ra gì như thế, anh thật sự nghĩ bản thân bất khả chiến bại đúng không?", Thượng Quan Kim Bằng rất bất mãn.
"Dám bảo chúng tôi quỳ xuống? Hôm nay nhất định phải bắt anh quỳ ở cổng biệt thự Thiên Vận để cho mọi người nhìn thấy mới được, để cho mọi người biết cậu ba nhà họ Lâm thế nào!".
"Cậu đúng là ồn ào".
Lâm Ẩn nhìn Kim Bằng với ánh mắt lạnh lùng, anh búng tay một phát.
Vù!
Trong nháy mắt không khí rung chuyển, tiếng nổ lớn vang lên.
Chỉ nhìn thấy ngón tay Lâm Ẩn hình như bắn ra tia sáng lạnh lẽo, nó lập tức xuyên qua không khí rồi ngưng tụ thành luồng khí mạnh mẽ dữ tợn nện thẳng vào bụng Thượng Quan Kim Bằng.
Đây là chiêu thức Điện Quang Hỏa Thạch, nó nhanh đến nỗi ngay cả cao thủ như Thượng Quan Kim Bằng cũng không kịp phản ứng.
"A!".
Ngay sau đó một tiếng hét vang lên.
Cả người Thượng Quan Kim Bằng giống như con diều đứt dây bay xa hàng chục mét, hắn ta ngã nhào trên mặt đất, tạo thành một cái hố gần đó, toàn thân hắn ta run rẩy, miệng nôn ra một đống máu, trông vô cùng thảm hại.
"Hả!".
"Kim Bằng, cậu có sao không?".
Một vài cao thủ đối đầu với Lâm Ẩn lập tức kinh ngạc, bọn họ nhìn Thương Quan Kim Bằng với vẻ không thể tin được.
Họ biết rất rõ thực lực của Thượng Quan Kim Bằng, hắn ta là thanh niên tài năng đứng trong top mười của bảng Địa hiện tại, là một trong những cao thủ đại diện cho thế hệ trẻ của nhà họ Thượng Quan, vậy mà hắn ta lại bị một chiêu của Lâm Ẩn đánh cho bay xa hàng chục mét, cả người giống như con chó chết nằm trên mặt đất?
Lâm Ẩn đã đạt đến trình độ mạnh mẽ như thế sao?
Không biết Lâm Ẩn đã đạt đến cảnh giới nào rồi?
Trong nháy mắt mọi người đều nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt ghen tị.
Trước đây bọn họ chỉ nghe nói về chiến tích của Lâm Ẩn, nhưng chưa bao giờ thực sự nhìn thấy Lâm Ẩn ra tay.
Chiêu thức của Lâm Ẩn thật sự đáng kinh ngạc.
Tất cả đám con cháu trong các gia tộc đều nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt ghen tị.
Bọn họ đều biết rõ sức mạnh của Thượng Quan Kim Bằng.
Không ngờ Lâm Ẩn lại dễ dàng khiến cho Thượng Quan Kim Bằng bị thương như thế, hơn nữa còn sử dụng được nội lực đánh từ xa nữa!
Điều này cho thấy sức mạnh của Lâm Ẩn lớn hơn Thượng Quan Kim Bằng rất nhiều!
Có lẽ Lâm Ẩn thật sự có tư cách thách đấu với cả đám Cao Thiên Nguyên cùng một lúc, có thể so tài với cậu cả Lâm Hiên!
"Lâm Ẩn, thật sự bỉ ổi! Anh dám tấn công Kim Bằng khi cậu ấy không chú ý!", Cao Thiên Nguyên nhìn Lâm Ẩn rồi lạnh lùng nói: "Nếu biết bản thân không có năng lực thì đừng có khiêu chiến võ đài. Đánh lén thì giỏi giang lắm sao?".
Lâm Ẩn dần dần trở nên lạnh lùng, anh nói: "Bỉ ổi? Đánh lén?".
"Tôi thật sự lười nói vớ vẩn với mấy người".
"Hôm nay tôi sẽ phế bỏ võ công của mấy người, để sau này khỏi dựa vào võ công mà dương oai".
Lâm Ẩn vừa nói xong thì cả người đã tỏa ra khí thế ngút trời.
Sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Lúc này bóng dáng Lâm Ẩn biến mất tại chỗ, anh giống như một tia chớp lao tới.
Ầm!
Đột nhiên bóng dáng của Lâm Ẩn xuất hiện trước mặt Cao Thiên Nguyên, anh đánh ra một chiêu, khí thế cuồng bạo tỏa ra!
Trên mặt Cao Thiên Nguyên xuất hiện vẻ khẩn trương, hắn ta vội vã đỡ đòn, cố gắng chống lại đòn công kích dữ dội của Lâm Ẩn.
Nhưng chỉ chống đỡ được vài giây rồi cả người hắn ta giống như quả bóng bay xì hơi ngã nhào xuống, hắn ta nặng nề quỳ xuống, xương trên người kêu răng rắc, miệng chảy ra máu tươi.
Chỉ trong chốc lát.
Cao Thiên Nguyên, một cao thủ hàng đầu của nhà họ Cao ở Tây Xuyên đã bị Lâm Ẩn đánh ngã xuống đất nôn ra máu.
Cảnh tượng này khiến mọi người sửng sốt.
“Lâm Ẩn, anh, anh thật độc ác!”, Cao Thiên Nguyên nôn ra máu, hắn ta nhìn Lâm Ẩn với ánh mắt tức giận và kinh ngạc.
Cao Thiên Nguyên muốn vùng dậy đánh lại, nhưng xương cốt trên người hắn ta rã rời, giống như đã bị gãy nát, võ công mười năm trời của hắn ta cũng bị phế bỏ!
Võ công của hắn ta hoàn toàn bị phế bỏ!
Trong khi Lâm Ẩn chỉ dùng một tay!
Nỗi sợ hãi bùng lên trong lòng Cao Thiên Nguyên, não hắn ta gần như mất khả năng suy nghĩ, hắn ta không biết bản thân đã khiêu khích nhân vật đáng sợ thế nào!
“Triệu Thừa Kiền, phế bỏ hết võ công của đám người định thách đấu với tôi vừa nãy”, Lâm Ẩn nhẹ nhàng nói, anh quay lưng lại với mọi người.
"Kẻ nào dám chống lại thì phải chết!".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.