Chương trước
Chương sau
“Câu này có ý gì?”, Lâm Ẩn hờ hững hỏi.
“Ha hả”, Tư Không Phú cười gượng hai tiếng, chậm rãi nói: “Cậu Ẩn, hai chúng ta ngồi trên cùng một chiếc thuyền, tôi cũng sẽ không giấu diếm gì cậu. Hoàng Long chân nhân kia có khúc mắc rất lớn với tôi”.
“Đương nhiên bây giờ lão ta cũng có thù hận rất lớn với cậu Ẩn. Theo điểm này, chúng ta lại đứng trên cùng chiến tuyến, có cùng kẻ thù”.
Lâm Ẩn uống một hớp trà, lạnh nhạt nói: “Ông Tư Không có khúc mắc gì với Hoàng Long chân nhân vậy?”.
Lâm Ẩn đã nhận ra từ lâu, mỗi khi Tư Không Phú nhắc đến Hoàng Long chân nhân, trong mắt đều có sát khí loé lên.
Chẳng trách lúc trước khi mình giết chết Lâm Tiếu, Tư Không Phú lại chủ động phối hợp như thế.
Chỉ sợ Tư Không Phú cũng muốn giết chết đồ đệ Lâm Tiếu của Hoàng Long chân nhân từ lâu rồi.
Tư Không Phú cười lạnh nói: “Thù không đội trời chung”.
“Cho nên cậu Ẩn có thể yên tâm, Hoàng Long chân nhân dám đối phó với cậu, đương nhiên tôi cũng sẽ đối phó với lão ta”.
“Nếu tôi đoán không lầm, lần này lão già đó rời núi chắc chắn sẽ đến Ký Châu giở trò ở đó. Vì lão ta biết tôi đang giúp cậu, lại biết cậu Ẩn muốn đại diện nhà họ Lâm đến Ký Châu tham gia cuộc họp của sáu gia tộc lánh đời”, Tư Không Phú nghiêm mặt nói.
Lâm Ẩn không ngờ Tư Không Phú và Hoàng Long chân nhân còn có thù hận như vậy.
Ngẫm nghĩ một lát, anh cảm thấy suy đoán của Tư Không Phú không phải không có lý.
Lần này Hoàng Long chân nhân rời khỏi tỉnh Hoàng Hải rất rõ ràng là vì cái chết của Lâm Tiếu, hung thủ là mình chắc chắn sẽ bị lão ta nhìn chằm chằm.
Đúng lúc Tư Không Phú có thù với lão ta, lại đang hợp tác với mình, chắc chắn cũng sẽ bị lão ta chú ý.
Mà chuyện nhà họ Lâm phái mình đến Ký Châu đang được truyền khắp giới lánh đời, còn khá là quan trọng, chắc chắn Hoàng Long muốn gây chuyện ở Ký Châu.
“Tư Không, khi nãy ông nói đến cuộc họp của sáu gia tộc lánh đời?”, Lâm Ẩn đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nghi ngờ hỏi: “Lại là chuyện gì nữa?”.
Tuy Lâm Ẩn hiểu rõ nguồn góc của mấy thế lực lớn trong giới lánh đời như lòng bàn tay, nhưng mối quan hệ rắc rối phức tạp giữa các thế lực này thì không rõ ràng lắm.
Tư Không Phú nhìn thoáng qua Lâm Ẩn, đăm chiêu một lúc rồi nói: “xem ra cậu Ẩn không thường qua lại trong giới lánh đời nên không hiểu rõ lề lối trong đó. Sáu gia tộc lánh đời như cây liền cành, kết thành đồng minh, trong đó còn có cả thoả thuận nữa, cho dù là gia tộc nào xảy ra chuyện quan trọng đều sẽ mở cuộc họp sáu gia tộc, tập thể cùng quyết định”.
“Lần này cụ ông nhà họ Bùi ở Ký Châu bị bệnh nặng, trong nhà họ Bùi vô cùng rối loạn, chia năm xẻ bảy. Cơ nghiệp trăm năm sắp mất hết ở thế hệ này rồi. Rất có thể sẽ bị gia tộc lánh đời mới lên thay thế, vì luôn có rất nhiều ánh mắt đang nhìn chằm chằm cái ghế sáu gia tộc lớn của giới lánh đời”, Tư Không Phú chậm rãi nói.
“Nhà họ Bùi xảy ra chuyện lớn như thế, đương nhiên sẽ khiến năm gia tộc còn lại chú ý”.
“Cần biết rằng thái độ của các gia tộc trong sáu nhà không giống nhau, có người ủng hộ việc lấy đi địa vị của nhà họ Bùi, cũng có người ủng hộ nhà họ Bùi tiếp tục ngồi trên ghế sáu gia tộc”.
“Mà ngoài sáu gia tộc lánh đời còn có vô số thế lực nhìn chằm chằm lợi ích lớn sau khi nhà họ Bùi sụp đổ, ai cũng muốn chia một bát canh”.
“Cũng có mấy thế lực lớn muốn nương nhờ chuyện này làm tan rã liên minh của sáu gia tộc, ly gián quan hệ”.
“Chuyện này thật sự rất sâu xa”, Tư Không Phú nói.
“Hơn nữa nhà họ Bùi ở Ký Châu trước kia cũng có không ít kẻ thù, đều đã lén đến Ký Châu đợi thời cơ hành động”.
“Cho nên chuyện ở Ký Châu khá là phức tạp, có thể nói là lũ quỷ múa loạn, rút dây động rừng, hơn một nửa giới lánh đời đều bị ảnh hưởng vì nhà họ Bùi”.
Nghe vậy, Lâm Ẩn nhíu mày.
Cụ bà nhà họ Lâm chưa từng nhắc tới chuyện cuộc họp với mình, chỉ kêu mình đến Ký Châu mà thôi.
“Cậu Ẩn, cuộc họp của sáu gia tộc lánh đời này khá quan trọng, nhà họ Lâm phái cậu cả Lâm Hiên đi làm đại diện”, Tư Không Phú chậm rãi nói: “Nếu cậu Ẩn có thể thắng được cậu ta ở Ký Châu, lấy được quyền phát biểu trên cuộc họp thì sau này uy tín ở nhà họ Lâm chắc chắn có thể đứng trên Lâm Hiên”.
Lâm Ẩn im lặng lắng nghe, không tỏ thái độ gì cả.
Nhà họ Lâm ở Lang Gia đứng đầu các thế gia, đại diện ở cuộc họp cũng giống như có quyền ở nhà họ Lâm.
Xem ra cụ bà vẫn rất xem trọng Lâm Hiên, suy cho cùng trong mắt cụ bà, mình cũng chỉ là một người cùng đọc sách với thái tử mà thôi.
“Chuyện ở Ký Châu quan trọng như thế, Long phủ có tham gia không?”, Lâm Ẩn hỏi.
Tư Không Phú lắc đầu nói: “Cậu Ẩn, không dám giấu diếm gì, có tham gia hay không tôi cũng không biết. Long phủ to lớn đến mức nào chứ? Cho dù ngài Cố có phái người đến Ký Châu làm việc, cụ thể là ai quản lý chuyện này, tôi cũng không có quyền được biết”.
Lâm Ẩn gật nhẹ đầu, cũng không hỏi gì thêm nữa.
“Cậu Ẩn, chuẩn bị khi nào xuất phát? Tôi đã chuẩn bị xong rồi, chỉ đợi cậu Ẩn quyết định hành trình thôi”, Tư Không Phú nghiêm túc nói.
Lâm Ẩn đáp: “Ngày mai ông đợi thông báo của tôi”.
Tư Không Phú gật đầu: “Được, xin đợi tin tốt”.
Cứ thế, hai người uống xong một tách trà thì mạnh ai nấy đi.
Sau khi gặp Tư Không Phú, Lâm Ẩn đi ra khỏi quán trà, trỏ về biệt thự Thương Châu.
Ban đêm, anh và Trương Kỳ Mạt ngủ ngon lành một giấc.
Hôm sau lúc thức dậy thì ăn bữa sáng với Kỳ Mạt, nói trước một tiếng với cô rồi bảo Hồ Thương Hải lái xe tới, ngồi xe đi tới trung tâm thành phố Thương Châu.
Hồ Thương Hải ngồi trên ghế lái tập trung lái xe, Lâm Ẩn ngồi ở ghế sau xe nhắm mắt nghỉ ngơi, im lặng suy nghĩ.
Hôm nay, Lâm Ẩn là muốn tìm cụ Trầm Phong nói chuyện, cũng mở ra một phần phong ấn cho lão ta, cho lão ta chút lợi ích trước.
Ông ngoại và Kỳ Mạt ở lại Thương Châu, chắc chắn anh phải sắp xếp ổn thoả.
Anh định dặn dò cụ Trầm Phong chú ý ông ngoại và Kỳ Mạt, nếu Thương Châu đột nhiên xảy ra chuyện gì còn có cao thủ này ra mặt xử lý.
Mặt khác, Hồ Thương Hải cũng ở lại Thương Châu, âm thầm bảo vệ cho sự an toàn của Kỳ Mạt.
Như thế, Lâm Ẩn mới có thể yên tâm đi đến tỉnh Ký Châu.
Reng reng.
Vào lúc Lâm Ẩn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, điện thoại của anh đột nhiên reo lên.
Lâm Ẩn từ từ mở mắt ra, cầm lấy điện thoại, thông báo cuộc gọi là Diệp Hắc gọi đến.
Mấy ngày trước, Lâm Ẩn đã phái Diệp Hắc đi đến Ký Châu, xem ra đã có chút manh mối rồi.
“Thưa phủ quân, thuộc hạ có chuyện muốn bẩm báo với ngài”.
Lâm Ẩn nghe điện thoại, đầu bên kia vang lên giọng nói cung kính của Diệp Hắc.
Lâm Ẩn đáp: “Nói đi”.
“Theo sắp xếp của ngài, thuộc hạ đã thăm dò một lượt ở Ký Châu, cũng tìm đến mấy tay anh chị ở địa phương hỏi tin tức”, Diệp Hắc chậm rãi nói: “Trong mắt người ngoài, nhà họ Bùi ở Ký Châu vẫn không có gì thay đổi, cũng không có tin cụ Bùi bị bệnh nặng”.
“Tin tức Triệu Thừa Kiền cho thuộc hạ thì hoàn toàn ngược lại, thậm chí anh ta còn nghi ngờ thật ra cụ Bùi đã mắc bệnh qua đời, chỉ là nhà họ Bùi đang giấu diếm tin tức thôi”.
“Thuộc hạ không có cách nào xác nhận được điều này cả, nhà họ Bùi canh phòng nghiêm ngặt, cụ Bùi cũng thật sự đã lâu không xuất hiện trước mặt công chúng”.
“Mặt khác, thuộc hại nghe theo lệnh của ngài âm thầm tìm xem Ký Châu có dấu vết của Long phủ không, thật sự đã để thuộc hạ tìm được dấu vết…”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.