Chương trước
Chương sau
“Sao Lâm Ẩn lại dùng thủ đoạn này chứ?”.
Văn Thiên Phượng mặt mày hoảng sợ, hơi lo lắng nhìn về phía tòa nhà, ánh mắt lộ ra sự độc ác.
“Các người làm ăn kiểu gì thế không biết? Đã bố trí giám sát ở khu vực núi Giang Nguyệt, lại không tra ra được đã có ai lẻn vào hay sao?”, Văn Thiên Phượng nhìn về phía mấy tên Hắc Long Vệ tinh nhuệ, lạnh giọng quát lớn.
Trước đó, vì nhằm vào Lâm Ẩn, rõ ràng đã chuẩn bị đâu vào đấy hết rồi.
Đã sắp xếp một số Hắc Long Vệ tuần tra ở núi Giang Nguyệt, giám sát chặt chẽ tất cả các ngả đường, còn vận chuyển đến rất nhiều radar, máy móc thiết bị, kết quả lại vẫn để người của Lâm Ẩn lẻn vào.
Bà ta coi như cũng hiểu được, Lâm Ẩn tương kế tựu kế ác chiến với Hắc Long Vương, mục đích chính là giữ chân ngài ấy, sau đó sẽ cho người của mình lẻn vào giải cứu con tin.
“Bà Văn… Đây là ngoài ý muốn, chắc chắn là tin tình báo có vẫn đề”, một tên Hắc Long Vệ dùng giọng căng thẳng nói: “Chúng tôi không ngờ, ở tỉnh Đông Hải còn có cao thủ lánh đời tới giúp đỡ…”.
Trước đó, khi điều tra về Lâm Ẩn, biết dưới trướng của anh ở thủ đô có mấy cao thủ trong giới lánh đời.
Nhưng ở tỉnh Đông Hải, thế lực của Lâm Ẩn lại giới hạn chỉ là người bình thường, có hai tên xử lý chuyện thương trường và chuyện làm ăn ở vùng xám cho anh, nhưng chưa bao giờ từng thấy có cao thủ lánh đời ra mặt.
Mà hôm nay lại đột nhiên xảy ra chuyện bị cướp con tin, hiển nhiên có thể thấy chuyến này Lâm Ẩn đến đây đã sớm có chuẩn bị.
Bởi vì, nhóm cao thủ tinh nhuệ kia không thể nào che giấu được trước sự phòng thủ nghiêm ngặt như vậy ở núi Giang Nguyệt, chỉ cao thủ lánh đời có cấp bậc nhất định mới có thể thần không biết quỷ không hay lẻn vào đây, lừa gạt được đám Hắc Long Vệ tinh nhuệ đang giám sát tuần tra.
Đây tuyệt đối là một tin tình báo sai lầm quá lớn.
Trước khi xảy ra chuyện, tất cả bọn họ đều không đoán trước được, Lâm Ẩn ở huyện Giang Nguyệt, bên người ấy thế mà lại còn có cao thủ như vậy.
Phải biết rằng, Lâm Ẩn một mình xuống máy bay, đến thành phố Thanh Vân, đây là tin tình báo bọn họ đã xác định được.
“Thật là một đám ăn hại, làm việc lại để xảy ra sơ suất lớn như vậy, chờ bề trên giải quyết xong Lâm Ẩn, để xem ngài ấy nổi giận sẽ xử lý đám vô dụng các người như thế nào, các người sẽ phải chịu trách nhiệm thế nào đi!”, Văn Thiên Phượng tức giận nói, vẻ mặt đã bắt đầu trở nên căng thẳng.
Giờ là thời khắc quan trọng trong trận chiến giữa ngài Hắc Long Vương và Lâm Ẩn.
Lúc này, nếu con tin quan trọng như Trương Kỳ Mạt được cứu đi mất, vậy họ chỉ có thể rơi vào thế bị động.
Quan trọng nhất là, ảnh hưởng tới kế hoạch của Hắc Long Vuơng, đám người gây ra chuyện này là bọn họ sẽ không có kết cục tốt đẹp.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Một đám vô dụng! Mau đi chi viện cho Xà Tướng! Nếu con tin được cứu đi, các người đều chuẩn bị chịu chết đi!”, Văn Thiên Phượng tức muốn hộc máu nói, khiến trách mấy tên Hắc Long Vệ bên cạnh.
“Vâng...”.
Vài tên Hắc Long Vệ tinh nhuệ cất giọng căng thẳng nói, sau đó tung người, vội vàng lao đi như cơn gió, xông về phía tòa nhà ở phía sau.
Cùng lúc đó.
Bên trong tòa nhà ba tầng, trên hành lang nhỏ tối đen, mọi thứ vô cùng lộn xộn, vách tường đâu đâu cũng bị đánh sụp xuống, vỡ nát thủng lỗ.
Còn có từng tên đàn ông mặc áo đen ngã xuống đất không dậy nổi, ngã gục trên mặt đất run lẩy bẩy, cả đám như là vừa gặp một đả kích rất lớn, cả người máu tươi đầm đìa.
Rất hiển nhiên, nơi này vừa xảy ra một trận chiến vô cùng thảm thiết.
Nhóm Hắc Long Vệ tinh nhuệ phụ trách trông coi Trương Kỳ Mạt đều bị túm lấy trong chớp mắt, sau đó bị quật ngã xuống đất.
Cộp cộp.
Xà Tướng sắc mặt tái nhợt đi trên hành lang nhỏ, ánh mắt tràn ngập sự phẫn nộ và nghi ngờ, đồng thời lại có chút căng thẳng.
“Rầm” một tiếng!
Xà Tướng tung cước đá bay cửa lớn, trong căn phòng xa hoa khí phái đã không một bóng người, chỉ còn lại hai ba tên thanh niên mặc đồ đen hộc máu, nằm trên mặt đất.
Mà Trương Kỳ Mạt vốn bị khóa ở kia lại đã biến mất.
Vách tường cách đó không xa bị phá nát thành một lỗ thủng lớn, tựa như bị người ta dùng sức mạnh đập vỡ ra, từ đâu dẫn theo con tin để chạy thoát ra ngoài.
“Chuyện này!”.
Xà Tướng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm lỗ thủng lớn trên vách tường, biểu cảm trên mặt vừa tức giận vừa sợ hãi.
“Ăn hại! Tất cả đều là một lũ ăn hại! Ngay cả một người phụ nữ cũng không trông được?”.
Xà Tướng bỗng nhiên nhìn về phía Hắc Long Vệ nằm trên mặt đất, đưa tay túm một người tới, hung ác siết chặt cổ họng của người thanh niên này, lạnh giọng chất vấn.
“Các người đã làm việc thế nào? Là ai đã cứu Trương Kỳ Mạt đi?”.
“Ngài Xà Tướng... Là, là một một ông già lớn tuổi, võ công và thực lực của ông ta vô cùng mạnh mẽ, tôi đoán ông ta ít nhất cũng là cao thủ bảng Địa”, người đàn ông mặc đồ đen ánh mắt kinh hoàng, ấp úng nói: “Mấy lần tôi liều mình ngăn cản, cũng không thể cản được ông ta”.
“Ông già lớn tuổi? Cao thủ bảng Địa?”.
Xà Tướng sầm mặt, cảm thấy tình hình hơi khó giải quyết rồi.
“Ngài Xà Tướng, tôi không đoán trước được lại có cao thủ như vậy xông tới, ông ta cứu được người xong là lập tức phá tường chạy đi, mới đi được mấy phút trước, chắc là vẫn chưa đi xa... Ngài...”, người đàn ông nói bằng giọng vô cùng khẩn trương.
“Mới vừa chạy trốn?”, ánh mắt Xà Tướng lóe lên tia sắc bén, lạnh lùng.
“Đồ ăn hại này, ngay cả một người cũng không giữ được, giữ lại còn có lợi ích gì?”.
“Ự a!”.
Nói xong, một tiếng kêu thảm thiết truyền ra từ trong phòng.
Xà Tướng đưa tay vặn gãy cổ tên đàn ông mặc đồ đen này, ra tay vô cùng tàn nhẫn, vẻ mặt tàn độc đến rợn người.
“Lập tức đuổi theo cho tôi, hôm nay nhất định phải bắt được người. Nếu Trương Kỳ Mạt được cứu ra khỏi núi Giang Nguyệt, mấy người đừng ai mong được sống”.
Xà Tướng trầm giọng nói xong mấy lời này, mấy tên Hắc Long Vệ tinh nhuệ bên cạnh hắn ta lập tức hành động, vội vàng phá tường, tung người nhảy xuống lầu để đuổi theo.
Mà Xà Tướng cũng lắc mình một cái, biến thành bóng mờ lao đi như một cơn gió lốc, đuổi theo dọc theo dấu vết trên đường.
Giờ phút này, trong lòng hắn ta vô cùng áp lực.
Vừa rồi kinh thường nên giao đấu với Lâm Ẩn một lần, đã bị thương tới gốc rễ, thực lực còn chưa hồi phục bằng năm phần lúc bình thường nữa.
Ấy thế mà, giờ phút quan trọng lại xảy ra chuyện, để Trương Kỳ Mạt được người ta cứu đi?
Còn là cao thủ bảng Địa lẻn vào?
Nếu không thể mang người trở về, chờ sau khi Hắc Long Vương chiến đấu với Lâm Ẩn xong, điều đầu tiên sẽ làm đó là xử lý hắn ta...
Nhưng mà hắn ta đang bị trọng thương, phải đối đầu với một cao thủ bảng Địa, Xà Tướng cũng không dám chắc trong lòng.
Một phút sau.
Con đường nhỏ trên ngọn núi sau tòa nhà.
Hồ Thương Hải mang theo Trương Kỳ Mạt, vội vàng chạy như điên, muốn nhanh chóng ra khỏi đi vùng đất này, xuống núi tìm tới nơi có xe tiếp ứng.
“Ông, ông là?”, Trương Kỳ Mạt vừa mới tỉnh lại, ánh mắt còn hơi mơ màng nhìn về phía Hồ Thương Hải, nghi ngờ nói.
“Cô Lâm, cô không cần hỏi nhiều. Tôi là cấp dưới của cậu Lâm, cố ý tới đây giải cứu cô”, Hồ Thương Hải nghiêm nghị nói: “Đám người kia đã đuổi theo tới đây, hiện giờ cô chưa được an toàn tuyệt đối”.
“Cấp dưới của Lâm Ẩn?”, Trương Kỳ Mạt phản ứng lại được, sắc mặt thoáng tốt hơn một chút, nhưng lại bỗng nhớ ra điều gì đó, nghi ngờ hỏi: “Vậy, Vậy Lâm Ẩn đâu? Anh ấy đang ở đâu?”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.