Chương trước
Chương sau
Lâm Ẩn vẫn điềm tĩnh như không khi đối mặt với sự tấn công của đội ngũ thanh niên áo đen, chỉ có điều ánh mắt của anh lại lạnh lùng đến độ làm người khác tuyệt vọng.
Bốp!
Tiếng gió nổi lên, đột nhiên một Hắc Long Vệ tinh nhuệ áp sát trước người anh, duỗi tay về phía cổ họng của Lâm Ẩn.
Bàn tay mà gã duỗi ra đeo găng bạc trông có vẻ rất quỷ quái, chỉ cần chạm phải thì sẽ khiến cho thịt người vỡ nát, thịt xương chia lìa.
Lâm Ẩn trở tay chụp lấy cổ tay của người đó, anh dồn sức vào tay, một luồng khí gần như đông cứng thành vật chất tỏa ra, nổ ầm ĩ ngay tức khắc.
Một tiếng đùng vang lên, cánh tay Hắc Long Vệ ấy chợt vỡ nát, bắn ra cơn mưa máu.
Một tay của gã bị hủy hoại bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được, trông giống hệt như bị nổ vậy, cơ thể bị sức mạnh vô hình hất văng ra xa mười mấy mét.
“Á!”.
Hắc Long Vệ tinh nhuệ đầu tiên xông đến rú lên thê thảm, gã nằm rũ rượi trên mặt đất như bị điện giật, một tay đã tàn phế hoàn toàn, đến găng tay đặc biệt cũng hóa thành mảnh vụn.
Mấy mươi Hắc Long Vệ tinh nhuệ còn lại đều khựng lại, bọn chúng sững sờ một chốc.
Rồi sau đó, đám người này lại xông về phía Lâm Ẩn với tốc độ nhanh như chớp.
Cứ như cái chết của Hắc Long Vệ tinh nhuệ đầu tiên không hề làm ảnh hưởng đến sức chiến đấu của chúng vậy.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Lâm Ẩn nhếch môi nở nụ cười lạnh.
Anh biết chắc chắn tố chất của Long Vệ thuộc hàng đầu thế giới, cho dù đối mặt với tình cảnh nguy hiểm như thế nào thì cũng sẽ nghiêm túc chấp hành mệnh lệnh.
Lâm Ẩn nhảy lên, người anh biến mất trên mặt đất ngay lập tức như cơn gió thoảng.
Sau đó, nơi này trở nên hỗn loạn.
Lâm Ẩn bắt đầu cuộc tàn sát hàng loạt mang tính áp đảo.
Trông anh giống hệt thần chết điên cuồng tước đi tính mệnh con người, Lâm Ẩn như thể đã hóa thành con rồng bay thẳng vào giữa đám thanh niên áo đen, mỗi một lần lướt qua đều làm cơn mưa máu văng tung tóe, giết chết Hắc Long Vệ tinh nhuệ ngay tại chỗ.
Đám Hắc Long Vệ không tài nào đoán nổi tốc độ di chuyển của anh, về cơ bản chúng còn chưa kịp nhìn thấy Lâm Ẩn thì đã nhắm mắt chết ngay rồi.
“A a!”.
“Ối! Á!”,
Những tiếng kêu rên thảm thiết vang vọng khắp chốn, những tên Hắc Long Vệ áo đen ngã rạp giữa vũng máu.
Còn cơ thể của Lâm Ẩn vẫn không thể nào nhìn thấy bằng mắt thường được, mỗi một lần anh hiện thân đều làm vang lên tiếng nổ đáng sợ, khiến cho màng nhĩ của mọi người đau nhói, rồi sau đó, cơ thể của anh bay vút đi.
Cục diện hoàn toàn nghiêng về một phía.
Rất rõ ràng, đội ngũ Hắc Long Vệ tinh nhuệ này không tài nào đụng đến Lâm Ẩn hay tiêu hao sức mạnh của anh nổi.
“Gì chứ…”.
Gương mặt Văn Thiên Phụng toát ra vẻ hoảng sợ, bà ta nhìn Lâm Ẩn thế như chẻ tre mà không khỏi nhíu mày, rồi lai quay sang nhìn Xà Tướng với ánh mắt sững sờ.
“Không phải cậu nói Lâm Ẩn đã mất hết sức chiến đấu rồi hay sao? Sao lại đánh đấm giỏi thế?”, Văn Thiên Phụng ngạc nhiên.
“Tôi cũng chẳng ngờ Hắc Long Vệ tinh nhuệ lại không cản được cậu ta”, Xà Tướng nói một cách nghiêm túc, hắn ta nhìn Lâm Ẩn trân trân.
Nhiệm vụ mà Hắc Long Vương đề ra cho hắn ta là dẫn theo Hắc Long Vệ tinh nhuệ tìm ra giới hạn của Lâm Ẩn.
Tốt nhất là có thể tiêu hao sức mạnh và cầm chân Lâm Ẩn, khiến cho anh mệt nhoài.
Nhưng mà tình hình đã nghiêng hẳn về một phía, từng tên Hắc Long Vệ tinh nhuệ đều bị Lâm Ẩn giết hại, điều này khiến cho áp lực trong lòng Xà Tướng gia tăng nặng nề, đồng thời cũng cảm thấy hơi đau lòng.
Phải biết rằng mỗi một tên Hắc Long Vệ tinh nhuệ đều phải dày công bồi dưỡng, tiền bạc không thể đổi lại được tính mệnh của những cao thủ này.
Phải trơ mắt nhìn những tinh anh chết đi, trái tim Xà Tướng đang nhỏ máu.
“Các cậu lui xuống! Tôi phải thỉnh người này chỉ bảo!”.
Xà Tướng lạnh lùng quát lớn một tiếng rồi lao vút vào giữa dòng người như sao băng, làm vang lên tiếng gió phần phật.
Sau khi Xà Tướng vào cuộc chiến, đám tàn binh bại tướng đang quấn riết lấy Lâm Ẩn đều lần lượt tản ra.
Trên người bọn chúng trong loang lổ máu tươi, sau này hiệp đấu với Lâm Ẩn, không có ai là không bị thương nặng nề.
Có một vài người còn chưa kịp đến gần Lâm Ẩn đã bị luồng sức mạnh khủng bố làm cho đứt gân mạch, miệng trào ra máu tươi.
Đùng!
Vào lúc này, trong giây phút đám người ấy tản ra, đột nhiên có tiếng động lớn vang lên giữa bãi đấu.
Xà Tướng giống hệt như máy móc khủng khiếp từ trên trời rơi xuống, đập mạnh vào giữa bãi đấu, làm khói bụi mịt mù giăng kín bầu trời.
Một chưởng từ trên không của hắn ta cho luồng chính khí khủng khiếp tột cùng bùng nổ, sức lực mạnh mẽ của hắn ta khiến cho mặt đất ở phạm vi mười mấy mét gần đấy lập tức lún xuống.
Sức mạnh của một chưởng này gần như khiến cho tất cả mọi ngưởi ở đây trố mắt, vượt quá phạm vi nhận thức của con người.
Nhất là Lâm Ẩn đang chắp tay sau lưng mà đứng giữa bãi đấu, anh chính là người đứng mũi chịu sào.
Lâm Ẩn không hề dao động khi đối mặt với sức công kích mạnh mẽ như thế, anh giơ tay nghênh đón một chưởng của hắn ta.
Một kẻ trên trời, một người dưới đất.
Hai người đối chưởng với nhau, khiến luồng không khí cuồng bạo ác liệt nổi phần phật xung quanh bọn họ. Cơn chấn động làm cho mặt đường ở gần đó nứt nẻ, đất đá bay đầy trời trông có vẻ rất đáng sợ.
Xà Tướng kinh ngạc, mồ hôi túa ra trên trán, cơ thể của hắn ta cứng đờ trên không trung, hắn ta chỉ cảm thấy nội lực trong lòng bàn tay của mình chậm rãi bị hút vào trong một cái hố không đáy.
Trông khí thế của hắn ta có vẻ như đang lấn át, một chưởng đánh ra lại làm lòng người hỏang sợ như vậy.
Nhưng trên thực tế, vào giây phút đối chưởng với Lâm Ẩn, Xà Tưởng đã thầm hiểu rõ mình thua triệt để mất rồi.
Bởi vì Lâm Ẩn giơ một tay nghênh đón, một tay vẫn chắp sau lưng, anh điềm nhiên không chút dao động, có thể ngăn cản nội lực từ lòng bàn tay của hắn ta một cách dễ dàng.
Hắn ta còn chẳng thăm dò ra Lâm Ẩn nông sâu thế nào.
Lâm Ẩn hờ hững nhìn Xà Tướng rồi nở nụ cười lạnh.
“Anh vẫn còn chưa đủ thực lực đâu”.
Sau khi nói dứt lời, Lâm Ẩn dồn sức vào lòng bàn tay, luồng sức mạnh như thủy triều bùng nổ vang rền trong không khí, khiến cho cơ thể hắn ta cứng đờ, khẽ run rẩy giữa không trung.
“Cậu, rốt cuộc cậu luyện tập nội lực gì thế? Không ngờ lại kỳ quặc đến như vậy?”, Xà Tướng giở giọng thắc mắc, ánh mắt hắn ta đong đầy vẻ nghi ngờ.
Vào giây phút nội lực xâm nhập vào cơ thể của mình, kinh mạch toàn thân hắn ta đều run rẩy, nội lực trong người mình lập tức hỗn loạn, bắt đầu cắn ngược lại bản thân.
Rõ ràng nội lực của Lâm Ẩn không chỉ cao sâu khó dò mà còn thay đổi một cách kỳ lạ, có thể xâm nhập vào cơ thể của hắn ta, khiến cho kinh mạch của hắn ta hỗn loạn.
Vào lúc này, áp lực trong lòng Xà Tướng nặng nề đến mức đầu óc của hắn ta trống rỗng.
Bởi vì nếu cứ tiếp tục như thế nữa thì rất có thể hắn ta sẽ bị Lâm Ẩn hao phí hết nội lực, phế đi võ công đã luyện tập mười mấy năm!
Sắc mặt Lâm Ẩn vẫn bình tĩnh như thường, ánh mắt anh toát ra sát khí mãnh liệt, cổ tay anh chuyển động, thuận thế tóm lấy cổ tay Xà Tướng rồi lại bẻ mạnh, xương cốt của Xà Tướng bị lệch đi, phát ra những tiếng răng rắc.
“Á á á á á á á!”.
Xà Tướng liên tục co rút, nước bọt trào ra từ miệng hắn ta, hắn ta rú lên những tiếng thê thảm đầy tuyệt vọng, ánh mắt nhìn Lâm Ẩn đong đầy vẻ hoảng sợ.
Bây giờ trong lòng hắn ta cảm thấy hối hận vô cùng, hối hận vì mình không nên tự cao tự đại mà đi đối chưởng trực diện với Lâm Ẩn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.