Chương trước
Chương sau
Tỉnh Đông Hải, thành phố Thanh Vân.
Khách sạn quốc tế Thanh Vân.
Trong văn phòng tổng giám đốc, Lâm Ẩn ngồi ngay ngắn trên ghế làm việc, trong tay cầm môt ly hồng trà, mặt trầm lặng như nước.
Mà Tưởng Kỳ cũng hơi đứng ngồi không yên, ngồi trên ghế đối diện, vẻ mặt có chút căng thẳng.
Sau khi Lâm Ẩn trở lại tỉnh Đông Hải, tới biệt thự Tuyết Long một chuyến, kết quả cũng không tìm được người, ngay cả vợ chồng Lư Nhã Huệ cũng không ở biệt thư, nghe công ty bảo vệ nói họ đã dọn ra ngoài.
Sau đó, Lâm Ẩn lại tới Thủy Nguyên Hoa Uyển và khu chung cư Giang Trì một chuyến, cũng vẫn không thấy ai ở đó.
Mãi cho tới khi gọi Tưởng Kỳ tới, mới biết được, cả nhà Trương Kỳ Mạt đã đi xa, trở về nhà mẹ đẻ ở huyện Giang Nguyệt.
Tinh tinh hai tiếng.
Lúc này, điện thoại di động trong túi vang lên.
“Sếp Lâm, Thẩm Tam gọi điện tới đây...”, Trương Kỳ nhìn về phía Lâm Ẩn, sắc mặt cung kính dò hỏi.
“Nhận đi”.
Lâm Ẩn nhàn nhạt nói, vê ly trà, uống một ngụm.
Trước đó, anh đã nghe Tưởng Kỳ nói, là Thẩm Tam đích thân tới huyện Giang Nguyệt một chuyến để đi cùng và bảo vệ Kỳ Mạt, cho nên để Tưởng Kỳ liên hệ với Thẩm Tam, hỏi rõ ràng hình hình ở đó.
“Vâng”.
Được sự cho phép của Lâm Ẩn, lúc này Tưởng Kỳ như trút được gánh nặng, đứng lên, quay lưng đi nghe điện thoại.
Một phút sau.
Nghe điện thoại sau, Tưởng Kỳ đột nhiên xoay người, vẻ mặt vô cùng căng thẳng.
“Sếp Lâm, cô Lâm, cô ấy...”.
Tưởng Kỳ mặt mũi hơi trắng bệch, không đủ tự tin nói hết câu.
“Làm sao vậy?”, Lâm Ẩn nhíu mày, lạnh giọng hỏi.
Anh thấy dáng vẻ này của Tưởng Kỳ, liền cảm giác có gì đó rất không đúng.
Tưởng Kỳ lau mồ hôi trên trán, nói: “Sếp Lâm, vừa rồi Thẩm Tam gọi điện thoại nói, cô Lâm mất tích ở huyện Giang Nguyệt... Hình như là bị bắt đi”.
“Cái gì?”, Lâm Ẩn dùng ánh mắt lạnh lùng quét qua, trong lòng bỗng nổi lên lửa giận ngút trời.
“Xin lỗi, là thuộc hạ làm việc không ổn”, Tưởng Kỳ cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn Lâm Ẩn, sắc mặt rất áy náy.
Giờ phút này, ánh mắt Lâm Ẩn tựa như có thể giết người.
Tưởng Kỳ không dám đối diện.
Hơn nữa, xảy ra chuyện như vậy, trong lòng Tưởng Kỳ cũng cảm thấy rất hổ thẹn khi đối mặt với Lâm Ẩn.
Sếp Lâm nâng đỡ ông ta tới địa vị ngày hôm nay, trở thành ông trùm có thể hô mưa gọi gió trong giới kinh doanh ở tỉnh Đông Hải.
Nhưng mà ngay cả chuyện bảo vệ an toàn cho cô Lâm cũng không xong... Chuyện này đúng là mất mặt.
Lâm Ẩn sầm mặt, buông ly trà xuống, đối mắt dần trở nên sâu thẳm.
Kỳ Mạt bị bắt đi ở huyện Giang Nguyệt?
Vậy rột cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nơi nhỏ bé như huyện Giang Nguyệt này, Thẩm Tam là ông trùm ở tỉnh Đông Hải đã tự mình dẫn người tới bảo vệ, sao có thể xảy ra chuyện như vậy chứ?
Ai ở huyện Giang Nguyệt có lá gan này?
Trừ phi, là nhằm vào anh.
Lâm Ẩn không khỏi suy tư, ai sẽ để mắt tới Kỳ Mạt.
Đạo Thiên Cơ Phù Tang, nhà họ Lâm ở Lang Gia? Hay là...
Tình huống nguy hiểm nhất, chỉ sở là nhà họ Văn và Hắc Long Vương, kẻ đang âm thầm rình trộm anh...
Như vậy, chuyện chỉ sợ sẽ khá khó giải quyết.
“Tình hình cụ thể như thế nào? Những người Thẩm Tam cử đi bảo vệ Kỳ Mạt nào không?”, Lâm Ẩn nhìn về phía Tưởng Kỳ, nghiêm nghị hỏi.
Tưởng Kỳ nghiêm mặt nói: “Sếp Lâm, tôi nghe Thẩm Tam báo cáo, gã đã báo Lưu Quân và mấy chiếc xe lúc nào cũng âm thầm đi theo bảo vệ cô Lâm. Nhưng chiều ngày hôm qua, mọi người đột nhiên mất liên lạc”.
“Chuyện xảy ra ở cửa khu chung cư nhà dì của cô Lâm, không có ai chứng kiến chuyện này. Hiện tại, nhóm Lưu Quân tất cả đã nằm viện, còn đang cấp cứu”.
“Thẩm Tam nói, tình hình hiện trường rất thảm thiết, Lưu Quân bị người ta đáng vỡ nát cả vách tường, hoàn toàn chưa có cơ hội đối đầu với người ra tay, chắc chắn người ra tay có lai lịch tương đối lớn”.
Báo cáo xong, Tưởng Kỳ có chút bất an đứng bên cạnh.
Lâm Ẩn gõ nhẹ ngón tay trên mặt bàn, ánh mắt chứa đầy sát khí.
Nghe Tưởng Kỳ báo cáo xong, anh đại khái cũng hiểu được tình hình.
Thân thủ của Lưu Quân có thể nói là vượt trội so với người thường.
Bị người ta đánh bay bằng một chiêu, vậy rất rõ ràng, người ra tay ở trong giới lánh đời.
“Bảo Thẩm Tam tiếp tục chờ ở huyện Giang Nguyệt. Lập tức xuất phát, tới huyện Giang Nguyệt”, Lâm Ẩn trầm giọng nói.
Nói xong, Lâm Ẩn lập tức đứng dậy, đi ra khỏi văn phòng tổng giám đốc.
Tưởng Kỳ cũng vội vàng đi theo, gọi điện sắp xếp nhân lực và xe cộ.
Tin tức Kỳ Mạt bị bắt cóc đã làm Lâm Ẩn đứng ngồi không yên, lửa giận trong lòng không thể dằn xuống được.
Tinh tinh.
Lúc này, di động của Lâm Ẩn vang lên.
Anh dừng bước, ánh mắt thoáng liếc qua, dãy số hiện lên là Trương Tú Phong gọi tới đây.
Lâm Ẩn có hai chiếc di động, một chiếc mã hóa, một chiếc thông thường. Điện thoại vang lên là di động thường, hàng ngày anh đều không mang theo bên người, lần này về Đông Hải anh mới mang theo.
“A lô, là Lâm Ẩn sao? Bố, bố là Trương Tú Phong đây, con, con có tiện nghe điện thoại không?”, đầu bên kia điện thoại, truyền đến giọng đàn ông rất thận trọng.
Hiện giờ, đối mặt với Lâm Ẩn, thái độ của Trương Tú Phong rất đắn đo cẩn trọng, trong lòng thậm chí rất sợ hãi.
“Có chuyện gì ạ?”.
Lâm Ẩn nhận điện thoại, nghiêm nghị hỏi.
“Lâm Ẩn, bố, bố mẹ muốn xin con chuyện này...”, đầu bên kia điện thoại, Trương Tú Phong hơi ấp úng nói.
Lâm Ẩn không quan tâm, nói: “Nói”.
“Là thế này, Lâm Ẩn, tình cảm của con với Kỳ Mạt, bố mẹ đều hiểu rõ. Nên muốn mời con về Đông Hải một chuyến, con về nhà ăn bữa cơm, để hóa giải tất cả những hiểu lầm lúc trước kia”, Trương Tú Phong nói: “Ngoài ra, cũng chính vì Kỳ Mạt vẫn luôn ủ rũ không vui, gần đây còn không có tâm trạng đi làm”.
“Ôi chao, ông có biết nói chuyện không thế, để tôi nói cho”.
Đúng lúc này, điện thoại bên kia truyền đến giọng nói của Lư Nhã Huệ, ngắt lời Trương Tú Phong.
“A lô, Lâm Ẩn, là thế này, bố mẹ đã biết Tưởng Kỳ và Thẩm Tam ở thành phố Thanh Vân đều là cấp dưới của con phải không? Con có thể đánh tiếng giúp một chút, để Tưởng Kỳ làm giúp bố mẹ một chuyện, chỉ là chuyện nhỏ thôi”, Lư Nhã Huệ chậm rãi nói: “Gần đây Mạt Kỳ về nhà mẹ đẻ của mẹ bị người ta khinh thường, chuyện này đến con cũng mất mặt đấy. Hôm nay, mẹ thấy Kỳ Mạt vô cùng tức giận, bỏ ra đi ra ngoài, mãi vẫn không liên lạc được. Cho nên, nhờ con giúp một việc nhỏ, có rảnh thì về tỉnh Đông Hải, cả nhà cùng ăn một bữa cơm”.
Lâm Ẩn mặt vô cảm, nói: “Kỳ Mạt bỏ đi? Mẹ không biết Kỳ Mạt xảy ra chuyện gì sao?”.
Bây giờ anh căn bản không còn lòng dạ nào đi quan tâm tới mấy chuyện vạch vãnh như nhà mẹ đẻ của Lư Nhã Huệ.
Cũng không biết, Lư Nhã Huệ nghĩ thế nào, đến lúc này còn không biết Kỳ Mạt bị người ta bắt cóc, còn tưởng rằng cô tức giận bỏ nhà ra đi?
Làm bố mẹ, hoàn toàn không hiểu tính cách của Kỳ Mạt, còn so đo vấn đề mặt mũi ở quê nhà, thật đúng là không biết đang suy nghĩ gì nữa.
“Hả, xảy ra chuyện gì? Hôm nay về quê ăn cơm, Kỳ Mạt tức giận rời đi, còn có thể xảy ra chuyện gì?”, Lư Nhã Huệ không hiểu ra sao hỏi.
“Lâm Ẩn, trước kia đều là do bố mẹ không đúng, con về Đông Hải, bố mẹ nhất định sẽ bày tiệc rượu xin lỗi con, con cũng đừng so đo với ông bà già này nhé?”, Lư Nhã Huệ vứt bỏ hết thể diện, cẩn thận nói, thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ so với trước kia.
“Lần này, chỉ xin con giúp một việc nhỏ, chỉ cần con nói với đàn em của con một tiếng, không tốn công đâu. Tốt xấu gì cũng là người một nhà, con không thể nhẫn tâm nhìn Kỳ Mạt bị bắt nạt, bị người nhà mẹ đẻ của mẹ khinh thường nhỉ?”.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.