Trong lời cầu xin tha thứ của Hà Tam Kim còn bí mật mang theo uy hiếp nữa.
“Cao thủ bảng Thiên? Ha”.
Lâm Ẩn cười lạnh, lạnh lùng nhìn thoáng qua Hà Tam Kim.
“Ông có biết tay trái của sư phụ mình là bị ai đánh gãy không?”.
“Cái gì! Cậu, cậu!”, Hà Tam Kim hoảng sợ, không dám tin nhìn Lâm Ẩn.
Cụ Trầm Phong năm đó dựa vào kiếm tay trái vang danh giới lánh đời, cuối cùng lại bị người ta phế đi tay trái cầm kiếm, từ đó ngã xuống khỏi ngai vàng bảng Thiên, dần dần xuống dốc.
Đây là bí mật chỉ có thân tín của cụ Trầm Phong trong thung lũng Trầm Phong mới biết được.
Sao Lâm Ẩn có thể biết được? Hơn nữa sao lại nói ra lời như vậy?
Lại thêm giọng điệu trong lời nói của Lâm Ẩn là hoàn toàn không coi sư phụ hắn ta ra gì…
Hà Tam Kim cực kỳ hoảng sợ, đột nhiên nhận ra điều gì đó…
“Tôi hỏi ông lần nữa, ông cấu kết với người Phù Tang, thung lũng Trầm Phong của các người không có quy định gì à?”, Lâm Ẩn hờ hững hỏi: “Cụ Trầm Phong không dạy ông sao?”.
Nguyên nhân tồn tại của giới lánh đời Long Quốc mấy trăm mấy nghìn năm qua là để chống lại thế lực ngầm của nước ngoài…
Dù là Đảo Quốc Phù Tang hay Cao Lệ cũng thế, thậm chí còn có thế giới ngầm phương Tây nữa.
Đây đều là những tồn tại đối lập với giới lánh đời Long Quốc, tuyệt đối không có cơ hội hoà hoãn.
“Việc này… Tôi, tôi…”, Hà Tam Kim ấp úng nói: “Cậu Ẩn, quy định cậu nói là không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-cuc-pham/632109/chuong-611.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.