“Đây là? Người Phù Tang?”.
Ninh Khuyết giật mình kêu lên, nhìn chằm chằm mấy bóng đen xuất hiện trong đường hầm.
Tổng cộng có ba mươi mấy người, người nào cũng cầm một thanh đao khắc hoa cúc loé lên ánh sáng lạnh.
Tên cầm đầu có tướng mạo của người Phù Tang điển hình, ánh mắt nham hiểm, nét mặt cứng đờ, khí chất hung ác.
“Đến nhanh đấy nhỉ”.
Lâm Ẩn cười lạnh.
Anh đã đoán ra đây là người của đạo Thiên Cơ Phù Tang rồi.
Lúc trước giết Cung Cửu đã đoán được đạo Thiên Cơ sẽ không chịu để yên, nhưng không ngờ người lại đến nhanh thế.
Đây rõ ràng là có chuẩn bị từ trước, mai phục trên đường mình đến dự họp ở thành Thiên Long.
“Ông là người của đạo Thiên Cơ?”, Lâm Ẩn hờ hững nhìn Musashi Juro, lạnh nhạt nói: “Cung Cửu là chết trong tay tôi đấy. Ông muốn báo thù giúp ông ta à”.
“Ha hả…”, Musashi Juro tức giận nhìn Lâm Ẩn, u ám nói: “Lúc cậu giết sư đệ tôi thì nên biết chắc chắn đạo Thiên Cơ sẽ không bỏ qua cho đồ thấp hèn như cậu”.
Nét mặt Lâm Ẩn không chút thay đổi, nở nụ cười tàn khốc.
“Đạo Thiên Cơ các người, sớm muộn gì cũng sẽ diệt vong thôi”.
Người của đảo quốc Phù Tang lại dám hành động kêu ngạo như thế ở thủ đô của Long Quốc?
Không đánh gãy xương của cái tổ chức đạo Thiên Cơ này, bọn chúng sẽ vẫn không biết điều.
“Ha ha ha!”, Musashi Juro cười như điên, vẻ mặt khinh thường: “Khiến đạo Thiên Cơ diệt vong? Lâm Ẩn, cậu đúng là đồ ếch ngồi đáy giếng ngu ngốc”.
“Hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/chang-re-cuc-pham/632100/chuong-602.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.